Chương 451: Cưỡi rồng có cảm giác gì! (5)
Nhưng đãi ngộ Tề Thiếu Huyền dành cho Tề Thiếu Huyền thực sự khá tốt. Lúc Kim Đan của Thần Trung Thiên sụp đổ tẩu hỏa nhập ma, Tề Thiếu Huyền đã không tiếc tặng cho hắn ta một lượng lớn Niết Bàn Thánh dịch để trợ giúp.
Thậm chí Tề Thiếu Huyền còn truyền thụ cho Thần Trung Thiên một phần “Bất Diệt Niết Bàn Đế kinh”, cũng có thể coi là tình thâm nghĩa trọng.
Nghĩ nghĩ, Thần Trung Thiên nói: “Sư huynh, thực ra huynh không cần cảm thấy mất mặt, đây... đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.”
“Huynh nghĩ xem, mặc dù huynh từng đánh tiếng muốn dùng một địch bốn trấn áp Thần Tiêu tứ kiệt.”
“Nhưng chẳng phải vẫn chưa đánh sao? Huynh chỉ mới đấu pháp với ba tam kiệt kia thôi.”
“Hơn nữa ba tam kiệt kia liên thủ cũng không thể đánh bại huynh điều này đủ để chứng minh sự cường đại của huynh rồi.”
“Còn về chuyện bối phận, nếu Long Nữ nhỏ kia thật sự là Trưởng công chúa Hắc Long đảo Bắc Hải Ngao Băng vạn năm trước thì cũng chẳng có gì phải mất mặt cả.”
“Dù sao trong cổ tịch cũng có ghi, Ngao Băng là Huyết Ma Hắc Long cửu phẩm chí cao vô thượng của Hắc Long tộc.”
“Nhìn khắp ngũ vực vạn năm qua thiên tài có thể sánh ngang với nàng ta chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.”
“Thiếu Huyền sư huynh mới hơn hai mươi tuổi, còn lão yêu tinh vạn năm trước đã đã mấy ngàn tuổi, kinh nghiệm chiến đấu thực sự phong phú hơn huynh đến mức không thể nào tưởng tượng được.”
“Sư huynh có thể giao thủ một chiêu không rơi vào thế hạ phong với lão yêu tinh Ngao Băng kia cũng đủ để kiêu ngạo khắp ngũ vực rồi.”
Tề Thiếu Huyền bất đắc dĩ nói: “Thế nhưng Thần Tiêu Thánh tử ký kết Khế ước Long Thần với Ngao Băng, theo bối phận hắn...”
Thần Trung Thiên an ủi: “Thiếu Huyền sư huynh, không nói đến chuyện Thần Tiêu Thánh tử rốt cuộc có ký kết Khế ước Long Thần với Ngao Băng thật hay không, cho dù có ký thật thì đã sao chứ?”
“Giới Tu tiên dù sao cũng cường giả vi tôn, tu vi của Thần Tiêu Thánh tử chẳng qua chỉ là Kim Đan kỳ mà thôi, há có thể xứng với thân phận của Ngao Băng sao?”
“Sau này hắn đến Hắc Long đảo, những Hắc Long cấp Thánh chí tôn ckia sao có thể cam tâm tình nguyện cúi đầu hành lễ với hắn?”
“Chỉ e không lâu sau, trưởng lão Long tộc sẽ hủy bỏ thân phận Nhân Gian Hành Tẩu Long tộc của hắn thôi.”
“Đến lúc đó, bối phận cao gì đấy chẳng qua chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi.”
Tề Thiếu Huyền như có điều suy nghĩ: “Nhưng dù nói thế nào, chuyến đi Thần Tiêu thánh địa lần này ta vẫn mất hết thể diện.”
Thần Trung Thiên suy nghĩ một chút, nói: “Thực ra nếu Thiếu Huyền sư huynh muốn mau chóng loại trừ sức ảnh hưởng của chuyện lần này thì vẫn có cách.”
Tề Thiếu Huyền hai mắt tỏa sáng: “Xin lắng tai nghe.”
Thần Trung Thiên nhìn qua Chiến Thần Tháp tỏa ra ánh sang màu tím phía xa, nói: “Khắp Đông Hoang bây giờ nổi tiếng nhất là Chiến Thần Tháp này.”
“Phàn những thiên kiêu nổi tiếng đều mong có thể vượt được thật nhiều ải trong Chiến Thần Tháp, có thể lưu danh của mình trên “bia Chiến Thần Tân Tú”, thậm chí là trên “bia Chiến Thần tổng”.
“Thần mỗ trước đó đã từng cố ý tra xét “bia Chiến Thần Tân Tú” và “bia Chiến Thần tổng” hiện nay, xếp đầu của bia Tân Tú là đệ nhất thiên kiêu Nam Cương, Khổng Mộng.”
“Nàng ta được đánh giá là thiên kiêu năm sao, đứng thứ sáu trên bia Chiến Thần tổng, thậm chí còn trên cả Thần Tiêu Thánh chủ năm đó.”
“Còn xếp thứ hai bia Tân tú là Thần Tiêu thánh địa Phương Thường, đứng thứ mười ba trên bia Chiến Thần tổng.”
Tề Thiếu Huyền ngẩn người: “Vậy Thần Tiêu Thánh tử Thẩm Thiên đâu? Hắn xếp thứ mấy?”
Thần Trung Thiên cười nhạo nói: “Thần Tiêu Thánh tử Thẩm Thiên chưa từng được lưu danh trên bia Chiến Thần, nghe nói là không muốn khiến những người vượt ải khác bị đả kích.”
“Có điều theo đệ thấy, chẳng qua các đệ tử Thần Tiêu thánh địa đang chém gió giúp Thánh tử nhà mình ra vẻ thần bí thôi!”
“Đứng đầu bia Tân Tú của Chiến Thần Tháp Đông Hoang lại là thiên kiêu Nam Cương, điều này thật sự là mất mặt.”
“Nếu Thiếu Huyền sư huynh có thể quét ngang Chiến Thần Tháp, bước lên được bảo tọa thiên kiêu sáu sao, giành vị trí thủ khoa của bia Tân tú, dựa vào danh hiệu thiên kiêu sáu sao thứ hai vạn năm nay của huynh, Bắc Đẩu thánh địa và Tử Phủ thánh địa tuyên truyền thêm nữa thì chắc chắn có thể quét sạch ngũ vực.”
Đến lúc đó, chỉ vấn đề “bối phận” nho nhỏ kia căn bản chẳng ai thèm quan tâm đâu.
Có lý!
Tề Thiếu Huyền nghe Thần Trung Thiên nói xong mắt mở to tỏa sáng: “Trung Thiên ơi Trung Thiên, trước kia sao ta không nhận ra đệ lại có trí tuệ vậy chứ?”
Thần Trung Thiên cười nói: “Người ta phải trải qua trắc trở mới có thể trưởng thành, lần tẩu hỏa nhập ma kia đã giúp đệ học được rất nhiều điều.”
“Thiếu Huyền sư huynh, để sức ảnh hưởng của việc huynh khiêu chiến Chiến Thần Tháp lớn hơn, đệ đề nghị huynh phát trực tiếp.”
Tề Thiếu Huyền hơi sững sờ: “Trực tiếp là thế nào?”
Thần Trung Thiên cười nói: “Sư huynh có chỗ không biết, cái gọi là trực tiếp tức là cho người ta quan sát huynh chiến đấu.”
“Huynh có thể khiêu chiến vài thiên kiêu năm sau trong Chiến Thần Tháp, biểu hiện càng nhẹ nhàng càng tốt, như vậy sẽ càng hấp dẫn sự chú ý.”
“Đợi sau khi thời cơ chín muồi, Thiếu Huyền sư huynh lại khiêu chiến thiên kiêu sáu sao khiến tất cả người xem chấn động.
Trong đầu Tề Thiếu Huyền tưởng tượng ra hình ảnh ấy, trong mắt dần tỏa sáng.
Chiến ý vốn biến mất một lần nữa đã trở về trên người y, thăng hoa cực điểm!
Sau khi Tề Thiếu Huyền điều tức sơ một lúc khôi phục trạng thái bản thân trở về đỉnh phong.
Sau đó y đeo mặt nạ nhanh chóng lao về phía Chiến Thần Tháp.
Tề Thiếu Huyền cũng không định phát trực tiếp ngay vì giờ y đang bực bội, muốn ra tay phát tiết trước đã.
Tề Thiếu Huyền tránh đám quần chúng thích bàn chuyện người ta kia, chậm rãi đi vào Chiến Thần Tháp.
Rất nhanh y đã xuất hiện trong hư không tử sắc, xung quanh vang lên giọng nữ dịu dàng.
“Thánh tử trẻ tuổi, hoan nghênh ngươi tiến vào lôi đài Chiến thần.”