Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận

Chương 450: Cưỡi rồng có cảm giác gì! (4)

Chương 450: Cưỡi rồng có cảm giác gì! (4)
­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­
Thẩm Thiên ngồi trên chiến xa có thể cảm nhận rõ cảm giác sảng khoái kịch liệt khi giao long tăng tốc.
Trong lúc nhất thời, Thẩm Thiên cuối cùng cũng cảm nhận được vì sao những Thánh tử, thiên kiêu kia rõ ràng có thể ngự khí phi hành mà cứ nhất định phải điều khiển chiến xa.
Loại khoái cảm đua xe này ngự khí phi hành hoàn toàn không thể so sánh được.
Thẩm Thiên vươn tay vuốt ve đám mây bên người, dư quang nhìn về phía Ngao Băng.
Không biết Long Kỵ sĩ thật sự có cảm giác như thế nào, tốc độ có nhanh hơn chạy xe không?
Chẳng lẽ, hai cái sừng kia dùng để giữ thăng bằng? Hay đó là tay lái điều khiển hướng bay.
Thẩm Thiên bắt đầu thất thần rồi!
Bỗng nhiên, bên tai vang lên tiếng của Ngao Băng: “Cái tên này nhìn chằm chằm bổn cung làm gì?”
Thẩm Thiên phản xạ có điều kiện nói: “Ta đang nghĩ, cưỡi trên lưng tỷ sẽ có cảm giác như thế nào...”
Nói còn chưa dứt lời, Thẩm Thiên đột nhiên bừng tỉnh, trên trán toát mồ hôi lạnh.
Có điều nằm ngoài dự liệu của hắn là Ngao Băng không hề nổi giận mà chỉ nhìn chằm chằm Thẩm Thiên: “Ngươi có muốn thử một chút không?”
Thẩm Thiên cảm nhận thấy hình như nhiệt độ trong không khí đang giảm xuống, ý chí ham sống lập tức tăng vọt: “Không muốn, không muốn chút nào!”
Không muốn cưỡi? Còn không hề muốn cưỡi chút nào?”
Gừ!!!
Tiếng gầm gừ của Hắc Long vang lên trong chiến xa: “Dám sỉ nhục bổn cung, chịu đánh đi!”
Thượng Thương Long Trảo!
Xích Long Thổ Tức!
Phá Thể Long Tiên!
Huyền Băng Bổng Bổng Chùy!
...
Trên chín tầng mây, ba động năng lượng mênh mông quét sạch tám hướng.
Tất cả tầng mây đều đang bị quét sạch trong chiến đấu kịch liệt, bầu trời xanh vạn dặm không mây.
Hắc Long chiến xa chấn động càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng mãnh liệt, từng vết nứt bắt đầu xuất hiện.
Đây chính là chiến xa đặc chết bằng linh kim thượng phẩm, cho dù Nguyên Anh kỳ đỉnh phong toàn lực xuất thủ cũng khó làm tổn thương mảy may.
Chỉ sợ chỉ có cường giả Hóa Thần kỳ mới có thể tùy tiện phá hỏng chiến xa, vậy mà bây giờ trong lúc Thẩm Thiên và Ngao Băng vật lộn đã bị dư âm đánh cho rạn nứt.
Màn này nếu để những người khác nhìn thấy, chỉ sợ cằm sẽ rơi xuống đất mất.
Ầm!!!
Hai chân Ngao Băng bị Phệ Tiên đằng trói chặt, hai tay cũng bị Thẩm Thiên giữ lấy, cả người bị ép trên ghế chiến xa.
Thẩm Thiên rất bất đắc dĩ, mặc dù biết rõ vị trước mặt là lão yêu tinh vạn năm nhưng gương mặt nhỏ non nớt với thân hình một mét hai kia khiến hắn cứ có cảm giác tội lỗi như đang bắt nạt Tiểu cô nương vậy.
“Buông bổn cung ra, buông bổn cung ra! Đợi bổn cung khôi phục công lực sẽ cào chết ngươi!”
Ngao Băng dốc hết sức giãy dụa nhưng nàng ta bất đắc dĩ phát hiện, mình đường đường là Huyết Ma Hắc Long cửu phẩm mà lại bị Thẩm Thiên áp chế về sức mạnh.
Đáng ghét, nam nhân này rốt cuộc muốn làm gì!
Muốn lập uy với bổn cung, chứng minh thiên phú mạnh hơn bổn cung sao?
Nghe nói có vài nhân tộc biến thái lúc hàng phục yêu sủng sẽ dùng roi quật vào mông yêu sủng.
Chẳng lẽ bổn cung nhìn nhầm người, tên trông tướng mạo đường đường này thực ra cực kì tà ác, muốn chinh phục bổn cung?
Tư thế bị áp chế hoàn toàn này khiến trong lòng Ngao Băng dâng lên sự ấm ức khôn nguôi.
Dù là loạn thế vạn năm trước thiên kiêu tụ tập thì nàng ta cũng chưa từng bị người ta hoàn toàn áp chế thế này, gần như vô địch quét ngang đồng giai.
Cho dù là trong trận chiến với kẻ thù truyền kiếp Bất Tử Hoàng Hậu, Ngao Băng cũng cân tài cân sức, bên tám lạng người nửa cân.
Nhưng tu vi của Thẩm Thiên mới chỉ Thất Chuyển Kim Thân, ở một mức độ nào đó còn chưa bằng Ngao Băng, vậy là trận chiến của hai ngươi lại là kết cục Ngao Băng bị áp chế hoàn toàn.
Điều này khiến nàng ta thân là Long tộc kiêu ngạo rất khó tiếp nhận!
Long tộc sùng bái cường giả, nhưng dù sao Ngao Băng nàng ta cũng là công chúa Long tộc, nếu thật sự bị Long Kỵ sĩ dùng roi thuần phục thì cũng xấu hổ quá, sao hắn có thể làm vậy?
Trong vạn năm qua, lần đầu tiên Ngao Băng rơi vào trạng thái hoài nghi long sinh.
Nhưng sự thật chứng minh, Ngao Băng này đúng là đã bị chứng hoang tưởng rồi.
Sau khi Thẩm Thiên trói chặt hai chân hai tay nàng ta thì chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh nhìn nàng ta.
Trên mặt Thẩm Thiên lộ vẻ khó xử, bất đắc dĩ nói: “Băng tỷ tỷ, ta thật sự biết sai rồi, tỷ tha thứ cho ta nhé!”
Ngao Băng: “???”
Ngươi buộc bổn cung như cái bánh chưng là muốn bổn cung tha thứ cho ngươi?
Hơn nữa ngươi biết sai cái búa, ngươi biết ngươi sai cái gì không? Biết ta giận cái gì không?
Thế nào gọi là “ngươi không muốn, không hề muốn một chút nào”? Long Kỵ sĩ chẳng phải nên cưỡi rồng sao?
Ngươi nói không muốn thử chẳng phải là xem thường bổn cung sao? Chẳng lẽ bổn cung không xứng để ngươi cưỡi à?
Trên chín tầng mây, sáu con giao long vẫn bay trên bầu trời.
Không ai biết, một khắc trước trưởng công chúa Bắc Hải Ngao Băng nhẹ nhàng đánh lui Tề Thiếu Huyền giờ khắc này tâm trạng đang liên tục nổ tung.
...
Ở một bên khác, trong góc sân bí ẩn nào đó ở Thần Tiêu thánh thành.
Tề Thiếu Huyền ngồi chồm hổm ở cổng, cả người trông như một củ cải.
Chuyến đi Thần Tiêu thánh địa lần này khiến y trải qua thất bại lớn nhất trong đời, đạo tâm cũng hơi bị dao động.
Bên cạnh y, Thần Trung Thiên và Ngao Ô hai mặt nhìn nhau, cũng không biết nên khuyên nhủ như thế nào, dù sao thì lão ca cũng thê thảm quá.
Thần Trung Thiên đồng tình nhìn Tề Thiếu Huyền, thẳng thắn mà nói hắn ta đại khái có thể cảm nhận được sự ấm ức của Tề Thiếu Huyền, bởi vì hắn ta cũng từng bị Thẩm Thiên chơi một vố rồi.
Tên Thần Tiêu Thánh tử này thật thâm độc!
Lúc trước hắn ta vì gặp phải Thẩm Thiên mà bị đả kích đến mức Kim Đan vỡ nát.
Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Tề Thiếu Huyền, Thần Trung Thiên lờ mờ cảm thấy tập này hình như hắn từng xem rồi.
“Trung Thiên, ngươi nói lần này ta đến Thần Tiêu thánh địa có phải là một lựa chọn sai lầm không? Thật... thật mất mặt!”
Tề Thiếu Huyền chậm rãi mở miệng, gương mặt vốn cũng được coi là anh tuấn với đôi mắt sáng mày kiếm lúc này đang tràn ngập “sầu não”, không còn hăng hái nữa.
Chẳng còn cách nào khác, con đường y đi là con đường vô địch.
Đường vô địch tức là tin rằng mình có thể quét ngang cùng giai, cùng thế hệ, có ta vô địch.
Nhưng lần này y đến Thần Tiêu thánh địa đầu tiên bị Phương Thường to gan cản lại, bị Phương Thường liên thủ với Trương Vân Hi áp chế.
Sau đó, y còn bị lão yêu tinh của Long tộc Ngao Băng dùng tu vi cùng giai một chưởng ép lui, liên tục gặp khó khăn, khí thế vô định đã chẳng còn lại gì.
Sau đó, vấn đề bối phận đã cho Tề Thiếu Huyền một kích trí mạng.
Đường đường là Tử Phủ Thánh tử thiên kiêu tuyệt đại, đứng đầu bảng xếp hạng Kim Đan, thấp hơn người ta một bối phận đã không chịu được rồi chứ nói chi thấp hơn cả hai bối phận.
Vừa nghĩ đến việc tổ chức tình báo vô lượng của Đông Hoang sẽ đem việc này thêm mắm thêm muối thành thứ gì đó công khai cho mọi người thì Tề Thiếu Huyền đã thấy tê cả da đầu rồi.
Thần Trung Thiên nhìn lão đại thất bại như vậy trong lòng cũng không dễ chịu.
Mặc dù đi theo Tề Thiếu Huyền chủ yếu là bởi vì “Tề Thiếu Huyền huynh của ta có tư thái của đại đế”.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất