Chương 457: Vị thiên kiêu sáu sao thứ hai trong vạn năm nay! (4)
“Tiểu Thanh, hậu duệ Thanh Xà tộc gặp qua đạo hữu.”
Một giọng nữ mềm mại đáng yêu, câu hồn đoạt phách phát ra từ miệng nữ tử mang theo nhịp điệu đặc biệt làm dao động lòng người.
Trong lúc nhất thời, trên mặt vô số người xem lộ vẻ si mê, nhìn vẻ mặt họ giống như đã tìm thấy chân ái của cuộc đời, gần như không thể nào kìm chế được.
Chỉ có một kẻ đầu trọc trên mặt lộ vẻ cười trên nỗi đau của người khác: “Không ngờ Tề Thiếu Huyền lại gặp phải yêu tinh kia.”
Đúng vậy, tên đầu trọc này chính là Khổ Đa Phật Tử.
Mấy ngày trước hắn ta nhân lúc Thiên Tú phật chủ bế quan, lén chuồn khỏi Lôi m thánh địa đến Thần Tiêu thánh địa tìm Phương Thường chơi.
Dưới sự giới thiệu của Phương Thường, Khổ Đa Phật Tử cũng đã nạp tiền vào Chiến Thần tháp.
Đương nhiên, hắn ta cũng không khắc chế lòng hiếu kỳ, thử khiêu chiến thiên kiêu sáu sao một lần.
Kết quả hắn ta gặp phải Tiểu Thanh thiên kiêu Xà tộc này, bị trêu đùa đến thê thảm, bị nàng ta ghẹo đến mức không muốn không được.
Theo Khổ Đa Phật Tử thấy tên Tề Thiếu Huyền này gặp Tiểu Thanh chắc chắn không tránh được phải nếm chút đau khổ, hơn nữa còn mất mặt to.
Dù sao hắn ta và Phương Thường khiêu chiến thiên kiêu sáu sao thất bại cũng là bị đánh trong bí mật, còn Tề Thiếu Huyền thì lại bị đánh trước mặt bao nhiêu người.
Ngẫm lại thì thật đáng để mong chờ!!!
Cái đầu bóng của Khổ Đa Phật Tử cố gắng duỗi về phía trước, mong ngóng được nhìn Tề Thiếu Huyền bị đánh.
Nhưng hắn ta không thể nhìn thấy được cảnh tượng mình mong muốn mà hoàn toàn ngược lại, hắn ta nhìn thấy Tề Thiếu Huyền ép Tiểu Thanh xuống đánh.
Tên này hoàn toàn không biết thương hoa tiếc ngọc là gì.
Hắc Long giáp và Phương Thiên Long kích cùng bộc phát long uy, quanh thân tử khí lượn lờ giống như hóa thành một con rồng tím, khí thế phô thiên cái địa khiến Tiểu Thanh liên tục lui về phía sau.
“Là khắc chế huyết mạch.”
Trương Vân Đình đứng bên Khổ Đa Phật Tử bình tĩnh nói: “Vận khí Tề Thiếu Huyền tốt thật, hắn ta là Nhân Gian Hành Tẩu mà Long tộc lựa chọn, có được bản nguyên Long lực của Hắc Long bát phẩm Ngao Ô.”
“Vốn Long tộc khắc chế huyết mạch tuyệt đối với Xà tộc, cộng thêm chiến lực thật sự của Tề Thiếu Huyền cũng đã miễn cưỡng đạt tới ngưỡng cửa thiên kiêu sáu sao.”
“Như vậy thì kết cục trận chiến này đã được định sẵn rồi.”
Dường như đang chứng minh dự đoán của Trương Vân Đình không sai, sau khi trận chiến này kéo dài thêm hơn nửa canh giờ, Phương Thiên Long kích của Tề Thiếu Huyền đã thành công đâm vào cơ thể Tiểu Thanh.
Tia sáng màu xanh chậm rãi tán ra, chỉ còn lại mình Tề Thiếu Huyền ngạo nghễ đứng trên lôi đài.
Giờ phút này, tên của tất cả mọi người trên bia Chiến Thần Tân Tú đều lui ra sau một bậc, một cái tên hoàn toàn mới xuất hiện ở vị trí đầu tiên của bia Chiến Thần Tân Tú.
Còn trên bia Chiến Thần tổng, Bắc Trần Huyền vốn đứng thứ hai cũng bị chèn xuống vị trí thứ ba, thay vào đó là cái tên hoàn toàn mới, Tề Thiếu Huyền!
Giờ khắc này xung quanh yên lặng như tờ, vô số người đã chứng kiến một truyền kỳ mới, thiên kiêu sáu sao đầu tiên trong vạn năm qua!
Mặc dù trận chiến đấu này có nhân tố đặc biệt khắc chế huyết mạch nhưng thắng lợi là thắng lợi.
Tề Thiếu Huyền y từ nhỏ đến lớn không phải lần đầu được thiên mệnh chiếu cố.
“Quả nhiên, Tề mỗ mới là nhân vật chính của thời đại này!”
Tề Thiếu Huyền nhìn mảnh yên lặng trước mặt rồi mưa tin nhắn điên cuồng lấp lóe sau đó thì chậm rãi nhắm mắt lại.
Y có thể cảm nhận được nhiệt huyết của mình đang sôi trào, tín niệm vô địch một lần nữa trở về trong cơ thể, lúc này y không còn sợ hãi gì nữa!
Vốn Tề Thiếu Huyền còn đang do dự, trăn trở không biết mình có nên bỏ ba vạn điểm Chiến Thần khiêu chiến Thẩm Thiên không, giờ y thấy đúng là quá buồn cười.
Người trong thiên hạ đều nói Tề Thiếu Huyền y có “tư chất đại đế”, ngay cả Chiến Thần tháp cũng thừa nhận y là “thiên kiêu sáu sao”.
Thiên kiêu sáu sao là gì?
Ngay cả Hoang Thạch Đế quân cùng lắm cũng chỉ cùng một cấp bậc với y, mặc dù xếp hạng có cao hơn y một chút.
Nhưng trên bản chất đều là sáu sao, thiên phú hẳn không chênh lệch quá nhiều.
Có được chiến lực như vậy y còn e ngại Thẩm Thiên sao?
Quá buồn cười!
Cuối cùng, Tề Thiếu Huyền cũng có lại tâm thế vô địch.
Y bình tĩnh lẩm bẩm trong lòng: “Tháp Linh, bây giờ mau ghép cho ta với Thẩm Thiên đi!”
Ba vạn điểm Chiến Thần của Tề Thiếu Huyền ác chiến mấy trận chưa hề giảm bớt giờ chỉ trong vài giây đã trở về thẳng con số không.
Trên lôi đài Chiến Thần, hào quang ngũ sắc từ hư không bắn ra hội tụ lại thành kim quang sáng chói.
Dị tượng giữa trời đất xuất hiện, dị tượng Lôi Đế, dị tượng Long Thần, dị tượng Thiên Kiếm...
Cuối cùng, hào quang ngũ sắc phô thiên cái địa kia bắt đầu ngưng tụ.
Một thiếu niên mặc Hoàng Kim Thánh giáp chậm rãi xuất hiện trên lôi đài.
Cuối cùng cũng xuất hiện sao?
Tề Thiếu Huyền cảm thấy máu nóng trong người sôi trào khi nhìn chàng trai đứng ngạo nghễ trên võ đài như thần vương thiếu niên giáng thế ấy.
Chính là hắn, người thiếu niên đó.
Kẻ gần như phá vỡ sự vô địch của mình!
Rõ ràng là hắn có năng lực đánh một trận đỉnh cao với Tề mỗ, vậy mà lại áp chế Tề mỗ bằng vai vế.
Hiện giờ Tề mỗ rốt cuộc có cơ hội giao tranh công bằng với ngươi trên võ đài Chiến Thần, để xem ai mới là thiên kiêu đứng đầu Đông Hoang này!
Tề Thiếu Huyền cầm chặt Phương Thiên Long Kích trong tay, thậm chí hiếm thấy lòng bàn tay còn toát mồ hôi.
"Thần Tiêu thánh tử Thẩm Thiên, xin đạo hữu chỉ giáo."
Hình chiếu đối diện chậm rãi chắp tay với Tề Thiếu Huyền, hơn nữa còn nở nụ cười nhẹ trông rất là nhã nhặn.
Sau khi xong lễ giao tranh, Thẩm Thiên thu hồi tất cả dị tượng sau lưng, đồng thời toàn thân trở nên điềm tĩnh và thâm sâu khó lường trong một chớp mắt.
Những làn sương mù dày đặc thoát ra khỏi cơ thể của hắn và khuếch tán khắp võ đài trong nháy mắt.