Chương 458: Vì sao Thần Tiêu thánh tử lớn như vậy? (1)
Trong lúc sương mù dày đặc bao phủ toàn bộ võ đài, Thẩm Thiên cũng biến mất trong làn sương.
Ngay cả những người tu tiên đang theo dõi trận chiến trực tiếp cũng không phát hiện tăm tích của Thẩm Thiên.
Dù sao võ đài cũng rộng khoảng nghìn mét, người tu tiên bình thường còn chẳng thể thấy rõ mọi thứ ngoài mười mét trong phạm vi linh sương phủ trời nữa là.
Trong một lúc, cả võ đài im lìm, tất cả mọi người đều nhìn chăm chăm vào Tề Thiếu Huyền hòng xem thử vị thiên kiêu vừa đạt sáu sao này có thể phá chiêu ẩn thân của Thẩm Thiên hay không.
"Thủ thuật che mắt à? Chỉ tiếc là nó vô hiệu với Tề mỗ."
Tề Thiếu Huyền xì cười, Thiên Nhãn màu tím giữa mày đột nhiên mở ra.
Giờ phút này, y cầm Phương Thiên Long Kích trên tay, Thiên Nhãn giữa mày quét khắp võ đài như điện.
Ánh mắt sáng quắc của y hàm chứa sức mạnh nhìn thấu mọi thứ.
"Ta phát hiện ra ngươi rồi!"
Tề Thiếu Huyền cười lạnh, đột nhiên vung Phương Thiên Long Kích trong tay ra sau.
Ầm!
Thần chùy khổng lồ màu tím nện trúng Phương Thiên Long Kích, làn sóng năng lượng đáng sợ lập tức lan rộng.
Võ đài dưới chân Tề Thiếu Huyền lập tức nứt toác, nửa bắp chân của y lún sâu xuống võ đài và tạo ra những vết nứt rộng như mạng nhện.
Đúng vậy, ban nãy Thẩm Thiên đã lặng lẽ vòng ra sau lưng Tề Thiếu Huyền và tấn công, chẳng qua nó chẳng được gì.
Tử Phủ Thiên Nhãn của Tề Thiếu Huyền nhìn thấu mọi thứ nên có thể phá được linh sương của Thẩm Thiên.
"Đúng là sức mạnh to lớn, tiếc là còn chưa đủ!"
Grào!
Tiếng rồng gầm chợt vang, dường như Phương Thiên Long Kích trong tay Tề Thiếu Huyền đã sống lại vậy.
Một con rồng khổng lồ đen toàn thân hiện ra trong Long Kích, kế đó giương nanh múa vuốt với Tử Tiêu Kinh Thiên Chùy rồi lao về phía Thẩm Thiên.
Tề Thiếu Huyền hơi nghiêm mặt vì biết Tử Phủ Thiên Nhãn của mình vẫn chưa hoàn toàn nhìn thấu linh sương.
Linh sương che trời này rất là tà, ngay cả Thiên Nhãn của Tề Thiếu Huyền cũng không thể làm lơ nó một cách triệt để nữa.
May mà phạm vi võ đài Chiến Thần không lớn, bằng không là phiền to rồi!
"Thượng Thương Long Trảo!"
Grào!
Tiếng rồng tương tự vừa rồi vang lên, thậm chí nó còn ẩn chứa uy lực rồng không thua gì Tề Thiếu Huyền.
Thẩm Thiên thu hồi Tử Tiêu Kinh Thiên Chùy, sau đó vung nắm tay phải đấm ra. Sấm sét màu vàng lập tức hóa thành rồng thần rồi vồ về phía rồng đen.
Hai con rồng thần một đen một vàng chiến đấu quyết liệt với nhau trên hư không, chẳng qua hai bên khó mà phân thắng bại.
"Không hổ là đối thủ mà Tề mỗ thừa nhận, quả nhiên là rất mạnh!"
Đôi mắt Tề Thiếu Huyền nóng rực, Thẩm Thiên đã mang lại cảm giác vui vẻ lạ thường cho y.
Y chưa từng trải nghiệm cảm giác sảng khoái này từ bất cứ cuộc chiến đấu nào trước kia, Khổ Đa Phật Tử lẫn Phương Thường đều không thể cho y cảm giác này.
Không từ ngữ nào có thể hình dung cảm giác thỏa mãn vì được chiến đấu với đối thủ chân chính.
"Tuy rằng ngươi đã ký kết khế ước Long Thần với Ngao Băng, nhưng kỵ sĩ rồng mạnh nhất thời đại này chỉ có thể là Tề mỗ mà thôi!"
Tề Thiếu Huyền thu hồi Phương Thiên Long Kích, Tử Phủ Thiên Nhãn nơi giữa mày đột nhiên sáng rực rồi biến thành gió lốc tím lao vào Thẩm Thiên.
Long Chiến Vu Thiên!
Long Du Tứ Hải!
Trực Đảo Hoàng Long!
Long Phần Bát Hoang!
Bát Hoang Long Kích tung hoành khắp nơi, mỗi một chiêu đều chỉ tập trung toàn lực tấn công hình chiếu của Thẩm Thiên chứ không phòng thủ.
Trong phút chốc, toàn bộ võ đài đều trải rộng bóng rồng màu tím, tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc khiến vô số người kinh hồn bạt vía.
Khán giả chỉ có thể trông thấy hai bóng hình màu vàng và màu tím loáng thoáng xuất hiện sau màn linh sương dày đặc đang không ngừng giao tranh ngang dọc.
Về phần tình hình chiến đấu cụ thể của trận đấu thì không rõ, mà cũng nhờ tháp linh cố ý giảm bớt hiệu quả che lấp của linh sương giúp việc theo dõi dễ dàng hơn nên bọn họ mới thấy bóng dáng mơ hồ đấy.
Bằng không bọn họ chỉ thấy một màn sương mù trắng chứ không nghe hay thấy được gì.
"Cuộc chiến này thật là gây tò mò! Nếu có thể thấy rõ cuộc chiến giữa hai vị thánh tử thì tốt rồi."
"Nghe nói Thần Tiêu thánh tử từng chém giết yêu thánh trong Mê Vụ bình nguyên, lẽ nào sương mù dày đặc này chính là thần thông mà hắn lấy được từ yêu thánh?"
"Cũng may mà đối thủ là Tử Phủ thánh tử, nếu rơi vào linh sương này mà không có Tử Phủ Thiên Nhãn thì có khác gì mặc người xâm lược đâu?"
"Xem ra sát chiêu của Thần Tiêu thánh tử đã bị Tử Phủ thánh tử khắc chế, cuộc chiến này nguy rồi."
"Buồn cười! Các ngươi biết linh sương che trời là sát chiêu của thánh tử, vậy có biết thánh tử có bao nhiêu sát chiêu không?"
"Đúng đó đúng đó, Tử Phủ thánh tử mà cũng xứng giao tranh với thánh tử sư huynh à? Sư huynh là thiên kiêu được tháp Chiến Thần công nhận đấy!"
"Thần Tiêu thánh tử cố lên, đánh hạ cái tên Tử Phủ thánh tử xấu xí ấy đi! Bổn cô nương và các sư tỷ sư muội đều ủng hộ ngươi!"
"Nói gì thì nói, Tử Phủ thánh tử trông đứng đắn oai hùng mà, bảo y xấu xí là quá đáng rồi đó!"
"Mặc kệ mặc kệ, so với Thần Tiêu thánh tử thì y chính là xấu xí!"
Ầm!
Những lời bình luận bay lên chi chít, võ đài Chiến Thần cũng dần thay đổi.
Linh sương vốn đang bao phủ toàn bộ võ đài từ từ tan mất, bóng dáng Thẩm Thiên và Tề Thiếu Huyền đều xuất hiện trước mặt mọi người.
Sấm sét màu vàng rực rỡ lấp lóe trên người Thẩm Thiên. Sấm sét Hỗn Nguyên ngưng tụ thành mũ và giáp, người ta còn có thể nhìn thấy thần thú mười phương đang giương nanh múa vuốt và rít gào ở sau lưng hắn.
Mây tía sau lưng Tề Thiếu Huyền thì dâng cao đến ba chục nghìn mét, một nửa bầu trời trên võ đài đều nhuốm mây tím như thần tiên hạ phàm.
"Ta thừa nhận ngươi rất mạnh, tiếc là so với Tề mỗ thì ngươi còn chưa đủ bản lĩnh!"
Mái tóc rối bời trên đầu Tề Thiếu Huyền bay bay, mây tía ba chục nghìn mét bắt đầu áp súc lại và ngưng tụ thành một bộ giáp thánh màu tím.
Bài kinh cấm của Tử Phủ Đế kinh - Tử Khí Đông Lai Tam Vạn Lý!