Chương 466: Nữ đế tuyệt thế, Phi Tiên Kiếm Ý (1)
Bàn tay bạc che khuất bầu trời ngày càng gần, ngày càng gần hơn.
Mọi trở ngại đều trở nên yếu ớt trước mặt bàn tay ấy, chẳng mấy chốc mà tất cả đã bị đánh nát.
Tề Thiếu Huyền đành trơ mắt nhìn bàn tay ấy bao vây chính mình, sau đó cả cơ thể đều cảm nhận sức ép mạnh mẽ.
Bụp!
Không có gì là thấp thỏm, tựa như bóp chết một con gián vậy.
Tử Phủ thánh tử Tề Thiếu Huyền... thua trận.
Giây lát sau, bóng dáng Tề Thiếu Huyền lại ngưng tụ trên võ đài lần nữa.
Y ngớ người vì chưa thể tỉnh lại trước đòn tấn công vừa rồi.
Cái quỷ gì vậy? Vừa rồi y đã bị giết trong nháy mắt ư?
Chẳng phải hai lần trước đều ổn à, Tề mỗ và Thần Tiêu thánh tử ngang bằng về sức mạnh nên khó phân thắng bại mà?
Do Tề mỗ không phát huy tốt trong hai lần trước, nếu không Tề mỗ đã có cơ hội thắng rồi!
Tề mỗ đã điều chỉnh trạng thái về mức tốt nhất trong lần thứ ba rồi, mà sao Thần Tiêu thánh tử lại bật hack luôn vậy?
Không chỉ mình Tề Thiếu Huyền thấy khiếp sợ mà các tu sĩ theo dõi trực tiếp cũng đực mặt ra.
Dù sao tất cả người tu tiên trong Đông Hoang đều biết về sức mạnh của Tề Thiếu Huyền rõ như ban ngày.
Có thể nói, Tề Thiếu Huyền hoàn toàn xứng được gọi là thiên kiêu mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi, càn quét bát phương mà không gặp địch thủ.
Ngay cả Khổ Đa Phật Tử xếp thứ hai trên bảng Kim Đan cũng chỉ chống được mười hai chiêu của y mà thôi.
Phương Thường xếp thứ ba phải hợp sức với Trương Vân Hi và Trương Vân Đình mới có thể so tài với y.
Tồn tại như thế tuyệt đối là nhân tài kiệt xuất trong số tất cả thiên kiêu Đông Hoang trong chục nghìn năm trở lại đây.
Có lẽ chỉ Sở Long Hà của nghìn năm trước và thiên kiêu nổi bật trong những năm xa hơn trước kia mới có thể sánh bằng y.
Chỉ bàn về yếu tố đánh giá cấp bậc thiên phú trên bảng Chiến Thần thì đến Sở Long Hà cũng bị đè dưới tên Tề Thiếu Huyền.
Mặc dù bảng xếp hạng này bị ảnh hưởng bởi một bộ phận nhân tố khách quan nhưng kết quả vẫn là kết quả.
Thiên kiêu như thế lại bị Thần Tiêu thánh tử giết ngay tắp lự sao?
Cảnh tượng ấy đã lật đổ nhận thức của bọn họ rồi!
"Ban nãy đã xảy ra chuyện gì thế? Bổn tọa hoa mắt à? Sao bổn tọa lại thấy Tử Phủ thánh tử bị giết chớp nhoáng thế?"
"Tin ta đi, ngươi không phải là một người."
"Sao người bên trên lại mắng người thế! Đại đao của bổn tọa đâu!"
"Ngươi không hoa mắt, ta cũng thấy, bàn tay của Thần Tiêu thánh tử quá khoa trương."
"Ta vốn tưởng rằng sức chiến đấu của Thần Tiêu thánh tử xấp xỉ Tử Phủ thánh tử, nhưng xem ra hai bên không cùng một bậc rồi!"
"Thật là đáng sợ! Chẳng lẽ đây mới là sức chiến đấu thật sự của Thần Tiêu thánh tử ư? Hắn không nghiêm túc trong hai ván vừa rồi à?"
"Thế nhưng đây là hình chiếu của Thần Tiêu thánh tử mà? Tại sao hình chiếu biết giấu dốt, lẽ ra nó phải dốc hết sức chứ?"
"Ha hả, ai bảo với ngươi là hình chiếu không thể giấu dốt? Đừng quên hình chiếu này còn có đầu óc hơn thánh tử nhé."
"Cười chết mất, A Di Đà Phật, Tử Thự Kinh của Tử Phủ Thánh Địa đâu! Không nói hả?"
"Cảm ơn phật tử Lôi m Thánh Địa "Khổ Đa" đã khen thưởng cho hình chiếu Thần Tiêu thánh tử 666 viên linh thạch."
"Cảm ơn phật tử Lôi m Thánh Địa "Khổ Đa" đã khen thưởng cho hình chiếu Thần Tiêu thánh tử 666 viên linh thạch."
...
Buổi trực tiếp lại tạm dừng.
Mặt Tề Thiếu Huyền lúc xanh lúc tím khi đọc bình luận trên võ đài.
Sỉ nhục!
Quả là nhục nhã vô cùng!
Từ nhỏ đến lớn, Tề Thiếu Huyền y đã bao giờ thua thảm như vậy đâu?
Đừng nói y chưa từng thảm thế này, Tử Phủ thánh tử các đời trong mấy nghìn năm qua cũng chưa gặp cảnh thảm như vậy đó!
Tử Phủ thánh chủ thời trẻ cũng đã bị Trương Long Uyên và Sở Long Hà áp chế, nhưng thánh chủ cũng chỉ bị treo lên đánh chứ nào bị giết chớp nhoáng như thế này.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì Tề Thiếu Huyền y còn làm người như thế nào nữa? Cái danh Tử Phủ thánh tử thảm nhất sẽ phải đổi chủ mất!
"Tháp linh, Tề mỗ hy vọng ngươi cho Tề mỗ một lời giải thích."
"Có phải ngươi lén lút gian lận, tăng cao lực chiến của Thần Tiêu thánh tử không?"
Tề Thiếu Huyền tay cầm Phương Thiên Long Kích, mặt sa sầm lại: "Vì sao lần này Thẩm Thiên lại mạnh đến thế?"
Tháp linh thản nhiên trả lời: "Thánh tử trẻ tuổi đừng tức giận, tức quá thành bệnh thì không ai thay cho, ngài ngồi xuống bình tĩnh trước đã, thánh Chiến Thần có thành tín mà."
Tề Thiếu Huyền giật giật khóe miệng, nghĩ thầm bổn thánh tử bị giết chớp nhoáng trước mắt mọi người, mặt mũi cũng mất hết rồi mà ngươi còn bảo bổn thánh tử bình tĩnh hả?
Nên biết Tề mỗ đã nạp một trăm sáu mươi nghìn, một trăm sáu mươi nghìn điểm Chiến Thần đó!
Đây là thái độ đãi khách của tháp Chiến Thần các ngươi à?
Tháp linh lại lên tiếng: "Tử Phủ thánh tử đáng kính, ngài nên đọc những điều cần biết khi vào bổn tháp."
"Tất cả hình chiếu thiên kiêu trong bổn tháp đều được hình thành dựa trên sức chiến đấu của bản thể lúc vượt tháp, năng lực cũng được sử dụng ngẫu nhiên."
"Nói cách khác, tất cả năng lực của Thần Tiêu thánh tử đều có thể được sử dụng khi chiến đấu với ngài, đã có năng lực yếu thì dĩ nhiên cũng có năng lực mạnh."
Tề Thiếu Huyền giật giật khóe môi: "Ý của ngươi là Thần Tiêu thánh tử chỉ tấn công Tề mỗ bình thường vào hai lần trước, đến lần này thì ra chiêu mạnh luôn hả?"
Tháp linh dịu dàng nói: "Đúng vậy, Tử Phủ thánh tử hiểu biết sâu rộng nên mới nhận ra năng lực đầu tiên mà Thần Tiêu thánh tử sử dụng là thuật Ngũ Sắc Thần Quang của Khổng Tước thần tộc."
"Năng lực trong lần thứ hai là thiên địa kỳ vật Vũ Hóa Tiên Kim tấn công tốc độ, đó không phải là kỹ năng tất sát thích hợp với Thần Tiêu thánh tử nhất."
"Còn đòn tấn công giết ngài chớp nhoáng trong lần thứ ba chính là tuyệt học mà Thần Tiêu thánh chủ học được trong bổn tháp - Phá Thương Nguyên Thủ."