Chương 468: Nữ đế tuyệt thế, Phi Tiên Kiếm Ý (3)
Ngao Băng hừ một tiếng: "Chú em đẹp trai nhưng quá yếu đuối, không thể kiên cường hơn chút được hả?"
"Rượu là thứ tốt, bổn cung đã thích uống rượu từ nhỏ, không nói khoác chứ bổn cung là nghìn ly không say nhé!"
Ừ, nghìn ly không say mà gương mặt nhỏ đã đỏ như mông khỉ rồi.
Thẩm Thiên bất đắc dĩ xách Ngao Băng đang lảo đảo lên rồi đi đến Thánh Tử điện.
Tuy Thánh Tử điện chỉ có một tòa cung điện nhưng bên trong lại có rất nhiều phòng.
Thẩm Thiên xách Ngao Băng đi đến một căn phòng bỏ trống.
Vào lúc này, Ngao Băng vẫn còn đang ôm vò rượu còn non nửa, chết cũng không chịu buông.
Nàng còn lẩm bẩm linh tinh: "Bổn cung không say, bổn cung tung hoành khắp năm vực, vô địch bát hoang."
"Bổn cung càn quét và san bằng đám tà ma Bắc Hải, một con tà ma ngoại vực cũng dám xách bổn cung à? Nằm xuống cho bổn cung, Long Trảo Thủ!"
Thẩm Thiên nhìn nắm đấm nhỏ nện lên ngực mình, giật giật khóe môi. Bà rồng hơn một chục nghìn tuổi mà còn dám ra vẻ đáng yêu, đúng là quá đáng!
Mà rượu này mạnh đến vậy sao? Ngay cả rồng cũng say?
Thẩm Thiên đặt Ngao Băng lên giường, đắp kín chăn rồi nhìn sang vò rượu tiên còn một nửa bên cạnh. Hắn phải nói là nó thơm thật.
Mở cũng mở rồi, chi bằng uông thử xem?
Thẩm Thiên liếm liếm môi, lấy một ly nhỏ ra từ Thương Minh Giới.
Hắn từ từ rót đầy một ly rượu rồi khẽ nhấp một ngụm: "Ngọt, cay, không tồi."
Nhắc mới nhớ, Thẩm Thiên chưa từng uống rượu tiên này kể từ khi có nó, không ngờ hương vị lại tốt đến thần kỳ.
Hơn nữa, Thẩm Thiên có thể cảm nhận rõ linh khí dày đặc gột rửa toàn thân mình khi ngụm rượu tiên chạy xuống bụng.
Thậm chí đến năng lượng bổn nguyên của phệ tiên đằng trong gan cũng phát triển hơn không ít.
Ngay cả tu vi của Thẩm Thiên cũng hơi tăng tiến hơn một chút.
"Sơ suất quá, nếu biết trước rượu này trợ giúp tu luyện thì mình đã uống từ lâu rồi!"
Thẩm Thiên uống sạch rượu tiên trong ly, khi chất lỏng cay nồng chảy dọc theo cổ họng xuống bụng thì một cảm giác ấm áp lập tức lan khắp toàn thân.
Theo đó là cảm giác hơi say, chẳng qua cảm giác ấy đã biến mất nhanh chóng khi thể chất của Thẩm Thiên luyện hóa năng lượng trong rượu tiên.
Khó trách Lý Trường Ca thích uống rượu múa kiếm, hương vị của loại rượu tốt này quả là cao cấp.
Thẩm Thiên chậm rãi cầm nửa vò rượu tiên rời khỏi Thánh Tử điện.
Trên đá ngộ đạo ngoài Thánh Tử điện, Thẩm Thiên vừa ngắm ánh trăng tròn sáng trong vừa tự rót rượu cho mình.
Một ly rồi lại một ly, cơn say nhẹ cứ xộc lên đầu rồi lại nhanh chóng thay thành sự tỉnh táo.
Quang hoàn đỏ thẫm trên đầu Thẩm Thiên đã hoàn toàn mất đốm xanh, hơn nữa tỏa ra ánh sáng mênh mông.
Cảm giác thảnh thơi an nhàn khiến Thẩm Thiên không nhịn được muốn tỏ lòng, thế là hát một bài với ánh trăng: Lão bá tánh hiện tại thật là thật là vui.
Chẳng qua hắn không thật sự say rượu, nếu như có người chụp được cảnh này thì phong cách của Thần Tiêu thánh tử sẽ bị hỏng mất.
Thân là "mặt tiền" của Thần Tiêu Thánh Địa, Thẩm Thiên phải chú ý đến ngoại hình của mình!
Thẩm Thiên suy nghĩ một lát rồi lấy một viên thủy tinh lưu niệm ra và ném lên không.
Tiếp đó, hắn tạo dáng chậm rãi giơ một ly ngọc lưu ly lên rồi ngẩng đầu nhìn trăng sáng.
Thẩm Thiên đọc một bài thơ tứ tuyệt thiên cổ với ngữ điệu có bằng có trắc: "Mấy lúc có trăng thanh? Cất chén hỏi trời xanh: "Cung khuyết trên chín tầng, đêm nay là đêm nào?"."
"Ta muốn cưỡi gió bay lên vút, lại sợ lầu quỳnh cửa ngọc, trên cao kia lạnh buốt, đứng dậy múa giỡn bóng, cách biệt với nhân gian!" (*)
(*) Bài thơ Thủy điệu ca đầu của Tô Thức, dịch bởi Nguyễn Hiến Lê.
Vừa dứt lời, Thẩm Thiên giang rộng đôi cánh vàng sau lưng, ánh sáng vàng chiếu rọi trên thân cánh.
Giờ phút này, hắn trông hơi âu sầu.
Nếu thế giới này có không gian QQ (*) để biến cảnh này thành bối cảnh không gian thì nhất định có thể bán được rất nhiều linh thạch.
(*) QQ: một phần mềm nhắn tin của Trung Quốc.
"Trăng quanh gác tía, cúi xuống cửa son, dòm kẻ thao thức, chẳng nên ân hận, sao cứ biệt ly thì trăng tròn?"
"Ðời người vui buồn li hợp, trăng cũng đầy vơi mờ tỏ, xưa nay đâu có vạn toàn. Chỉ nguyện đời ta trường cửu, bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên."
Sau khi đọc xong, Thẩm Thiên thu hồi thủy tinh lưu niệm.
Hắn kết pháp ấn rồi bắn vào trong thủy tinh lưu niệm, cảnh tượng đọc thơ vừa rồi lại tái hiện.
Thẩm Thiên quan sát thiếu niên đẹp trai nhưng lại có vẻ đau buồn và hiu quạnh trong viên thủy tinh, không kiềm được than thầm: "Giống chân tiên giáng thế, thật là đẹp trai quá xá!"
Đúng lúc này, Chiến Thần Lệnh trong ngực Thẩm Thiên chậm rãi bay ra ngoài.
Bóng dáng của Diệp Kình Thương xuất hiện trước mặt Thẩm Thiên, đồng thời nhìn hắn với vẻ kỳ quặc: "Ngươi đang làm gì đó?"
Thẩm Thiên: "???"
Đệt, ông già này lần nào cũng lặng lẽ xuất hiện, có thể chừa cho thanh niên người ta chút không gian riêng tư không? Thời điểm này mà bị thấy thì ngượng lắm đó!
Những đường gạch đen chảy xuống trán Thẩm Thiên, hắn giật giật khóe miệng: "Diệp lão, sau này ngươi có thể thông báo trước khi xuất hiện được không?"
Diệp Kình Thương trợn trắng mắt: "Lão phu báo rồi mà! Ngươi không thấy Chiến Thần Lệnh rung lên hả?"
Được rồi!
Có lẽ hắn đã thất thần vì tự chụp và chìm đắm trong vẻ đẹp tuyệt trần của mình rồi!
Thẩm Thiên thong dong thu hồi thủy tinh lưu niệm rồi nói: "Khụ khụ, Diệp lão tìm ta có chuyện gì không?"
Diệp Kình Thương cười nói: "Tên nhóc Tề Thiếu Huyền khá là cố chấp với ngươi đó! Để khiêu chiến ngươi, y đã đưa không ít thứ tốt cho tháp Chiến Thần."
Thẩm Thiên mắt sáng rỡ: "Ồ? Thứ tốt gì đó?"
Trong số những người Thẩm Thiên đã gặp, Tề Thiếu Huyền đã tính là người có khí vận mạnh nhất rồi.
Quang hoàn khí vận của y là màu vàng sẫm, thậm chí trên quang hoàn còn có vòng màu tím đậm trông vừa lộng lẫy vừa cao quý.