Chương 469: Nữ đế tuyệt thế, Phi Tiên Kiếm Ý (4)
Nên biết, ngay cả thiên kiêu Nam Cương Khổng Mộng cũng chỉ có quang hoàn màu vàng lẫn tím thôi.
Sau khi Thẩm Thiên giúp nàng lấy được Ngũ Sắc Thần Quang bổn nguyên và quạt Ngũ Sắc Thần Quang thì ánh tím mới trở nên đậm hơn.
Thẩm Thiên đã thấy Tề Thiếu Huyền có quang hoàn màu tím đậm trong lần gặp đầu tiên, y tuyệt đối là vai chính trong thiên mệnh.
Trong tất cả những người Thẩm Thiên đã gặp, chỉ mình con rồng đen đang nằm trên giường của hắn mới có khí vận cao hơn Tề Thiếu Huyền thôi.
Đúng vậy, sau khi Ngao Băng hoàn thành niết bàn sống lại, Thẩm Thiên cũng nhìn thấy quang hoàn trên đầu của nàng.
Đó là quang hoàn màu tím với những đốm vàng nhạt, nó còn mạnh hơn của Tề Thiếu Huyền nữa.
Còn chuyện quang hoàn khí vận mạnh như thế mà còn bị phong ấn hơn chục nghìn năm trên chiến trường thượng cổ...
Chỉ có trời mới biết được.
Tuy nhiên, đổi góc độ suy nghĩ thì Ngao Băng đã có thể chịu đựng cường giả Tiên giới đâm xuyên qua đầu mình và phong ấn trên chiến trường thượng cổ một chục nghìn năm mà không chết đi.
Hơn nữa, người vốn đang bị phong ấn trong khe hở không gian như nàng lại xuất hiện trong sơn cốc rồng một chục nghìn năm sau đó, thậm chí được Thẩm Thiên cứu được một cách tình cờ.
Đây cũng xem như là vận may lớn đi!
Được rồi, lạc đề.
Tuy rằng khí vận của Tề Thiếu Huyền kém hơn Khổng Mộng một chút, nhưng nên biết Khổng Mộng là thiên kiêu đứng đầu Long tộc.
Ít nhất là Thẩm Thiên chưa từng thấy bất cứ tồn tại nào trong Nhân tộc có khí vận cao hơn Tề Thiếu Huyền.
Hắn rất có hứng thú với thứ tốt mà Tề Thiếu Huyền cầm cố nạp điểm.
Diệp Kình Thương mỉm cười thần bí, hai tay kết ấn mở không gian truyền tống.
Ngay sau đó, một miếng ngọc phù óng ánh và một chiếc nhẫn đồng xanh có kiểu dáng cổ xưa xuất hiện trước mặt Thẩm Thiên.
Diệp Kình Thương cười nói: "Dựa theo giao ước, lợi nhuận đánh cược trong tháp Chiến Thần sẽ chia thành hai phần cho chúng ta, ông ngoại nuôi sẽ giữ lại những thứ khác."
"Hai bảo bối này là vật tốt nhất mà Tề Thiếu Huyền cất giữ, hiện giờ nó thuộc về ngươi, xem lão phu đối xử với ngươi tốt không?"
Thẩm Thiên nhìn ngọc phù và chiếc nhẫn trước mặt: "Vật này là gì? Dùng thế nào?"
Diệp Kình Thương đắc ý nói: "Không biết nhìn hàng chứ gì! Ngọc phù này là báu vật cực phẩm - bảo ngọc hộ mệnh, ngay cả Tiên giới cũng xếp nó vào hạng báu vật hiếm thấy đấy."
"Không biết tên cặn bã luyện khí tệ hại nào lại luyện vật liệu tốt thành ra thế này, đúng là tạo nghiệp mà."
"Nhưng Thiên nhi không cần phải gấp, lát sau lão phu sẽ tế luyện lại lần nữa cho ngươi, hiệu quả của nó sẽ tăng gấp mười lần!"
Thẩm Thiên bất đắc dĩ nói: "Diệp lão, ông vẫn chưa nói cách sử dụng."
Diệp Kình Thương nói: "Đừng vội, đợi lão phu phân tách và tế luyện xong sẽ cho ngươi lấy máu nhận chủ."
"Miếng ngọc phù này được luyện chế rất thô sơ nên chỉ có thể chết thay và truyền tống tu sĩ dưới Hóa Thần kỳ khỏi bị tấn công trí mạng tối đa là một lần thôi."
"Chờ lão phu tế luyện nó lần nữa là nó có thể chết thay và truyền tống những tu sĩ dưới cấp tiên ít nhất là ba lần."
"Sao hả? Vật báu thế này mà lão phu còn tặng cho ngươi, ông ngoại nuôi đối xử tốt với ngươi phải không?"
Chết thay tu sĩ dưới cấp tiên ba lần?
Thẩm Thiên sửng sốt, thầm nghĩ nó còn đáng giá hơn thánh khí cực phẩm nữa kìa!
Dù sao mọi pháp bảo, công pháp và thuốc báu cực phẩm đều phải chịu xếp sau tính mạng.
Dường như Diệp Kình Thương rất hài lòng với biểu cảm của Thẩm Thiên, thế là mỉm cười giới thiệu bảo bối thứ hai: "Còn chiếc nhẫn này thì Diệp mỗ cũng không rõ lai lịch cho lắm."
Ánh mắt của ông trở nên nghiêm túc hơn: "Ắt hẳn tu vi của người luyện chế chiếc nhẫn này vượt xa lão phu."
"Có điều, dựa theo phương thức luyện chế thì chiếc nhẫn này giống như truyền thừa khí."
Thẩm Thiên ngẩn ra: "Truyền thừa khí là cái gì?"
Diệp Kình Thương đáp: "Truyền thừa khí là pháp khí được một số đại năng luyện chế đặc biệt hòng tìm kiếm truyền nhân."
"Các đại năng sẽ biến yêu cầu của mình về truyền nhân thành cấm chế và phóng vào trong truyền thừa khí, sau đó ném nó xuống phàm trần và mặc cho nó di chuyển tùy duyên."
"Sự đời xem trọng duyên phận, nếu có duyên nhặt được truyền thừa khí và thỏa mãn yêu cầu của đối phương thì sẽ nhận được truyền thừa của đối phương, từ đó bước lên đỉnh cao của cuộc đời."
Truyền thừa khí? Cường giả mạnh hơn xa Diệp lão?
Ánh mắt Thẩm Thiên trở nên chăm chú. Tuy rằng hắn không biết Diệp Kình Thương đã từng mạnh thế nào, nhưng việc tháp Chiến Thần có thể giết chết chân tiên một cách đơn giản dù đã gần vỡ nát cũng đủ chứng tỏ sức chiến đấu của Diệp Kình Thương khi còn sống là mạnh ngút trời!
Thẩm Thiên hiếu kỳ hỏi: "Vậy tại sao Diệp lão không tiếp nhận truyền thừa luôn đi?"
Diệp Kình Thương tức giận hỏi lại: "Lão phu bao lớn rồi mà còn bái người ta làm sư phụ nữa? Lão phu không cần sĩ diện hả?"
Thẩm Thiên nhìn thẳng vào Diệp Kình Thương và im lặng mỉm cười.
Diệp Kình Thương bất đắc dĩ thừa nhận: "Được rồi được rồi! Chiếc nhẫn đồng xanh này đòi lấy máu nhận chủ, bây giờ lão phu chỉ là một tàn niệm thì sao mà lấy máu? Tên nhóc nhà ngươi hời rồi."
Tuy rằng Diệp Kình Thương nói "Thẩm Thiên hời rồi" nhưng ánh mắt vẫn toát lên vẻ khẩn trương.
Dù sao truyền thừa khí cũng là vật báu được đại lão trên Tiên giới luyện chế nhằm lựa chọn truyền nhân, bấy nhiêu cũng đủ biết yêu cầu của bọn họ không dễ thỏa mãn rồi.
Cũng không biết tên nhóc này có thể thành công hay không.
Dưới ý nghĩ của Diệp Kình Thương, chiếc nhẫn đồng xanh rơi vào tay Thẩm Thiên.
Hắn chăm chú nhìn chiếc nhẫn, sau đó vận dụng tâm pháp ép một giọt máu ra và nhỏ lên mặt nhẫn.
Chiếc nhẫn đồng xanh vừa gặp máu tươi thì bắt đầu phát sáng.
Diệp Kình Thương vui mừng: "Tên nhóc thối này, chẳng lẽ hắn có thể nhận được sự tán thành của chiếc nhẫn đồng xanh?"
Không lâu sau, nụ cười trên mặt Diệp Kình Thương cứng lại vì phát hiện ánh sáng của chiếc nhẫn đồng xanh đang tối dần.
Rõ ràng là nó đã hấp thu máu của Thiên nhi rồi, tại sao ánh sáng lại tối đi?
Rốt cuộc tình huống hiện tại là thành công hay không thành công?
Diệp Kình Thương thấy không ổn trong lòng, mà Thẩm Thiên lại càng khó bình tĩnh.