Chương 477: Hắc Long Vương? Gọi thúc thúc (1)
"Vương thượng, phía trước ngàn dặm chính là thánh địa Thần Tiêu."
"Dựa theo tốc độ đi đường của chúng ta, chỉ chốc lát sau là có thể đến."
Bên ngoài Cửu Long Liễn, long thần vệ mặc áo giáp cung kính khom người với người trong xe.
Cửa xe rồng từ từ mở ra, một thân ảnh cao lớn khôi ngô từ bên trong đi ra.
Trên đầu hắn có một đôi sừng rồng, lóe lên ánh sáng sâu thẳm, dường như có thể xuyên thủng đất trời.
Sừng vốn là một trong những phương thức tấn công mạnh nhất của Long tộc.
Ngao Dạ đứng ngạo nghễ trên Cửu Long Liễn, chậm rãi nhắm mắt lại: "Bổn vương có thể cảm nhận được."
"Cảm giác áp bách đến từ sâu trong huyết mạch, ngoài huyết mạch của Long thần cửu phẩm ra thì không có khả năng nào khác, thật sự là nàng."
Khi mở mắt ra lần nữa, ánh mắt Ngao Dạ sáng như sao.
Rất hiển nhiên, hắn đang vô cùng kích động.
Dù sao mười nghìn năm trước, Ngao Băng cô cô cũng là thần tượng của hắn!
Năm đó Ngao Băng bễ nghễ chiến trường, được các tộc thiên kiêu ở Bắc Hải sùng bái, tôn xưng là nữ võ thần.
Thậm chí có một dạo, mơ ước của Ngao Dạ chính là sau khi lớn lên càn quét thiên hạ, trở thành nữ võ thần như cô cô.
Sau này trưởng thành, hắn mới biết nữ võ thần đầu tiên phải là nữ đã.
Thậm chí điều này còn từng khiến hắn ủ rũ một thời gian.
Về sau nữa, Ngao Băng bị một kiếm của thiên kiêu Tiên Giới phong ấn tại chiến trường cổ.
Vì thế mà Ngao Dạ khó chịu rất lâu, thậm chí không chỉ một lần mạo hiểm lên chiến trường thượng cổ tìm cô cô.
Chỉ tiếc thời điểm đó Ngao Băng vẫn còn ở trong khe nứt hư không, cũng không xuất hiện trên chiến trường thượng cổ, căn bản không cách nào tìm được.
Hôm nay vạn năm đã vội vã trôi qua, cuối cùng cô cô cũng trở lại, cuối cùng Hắc Long tộc cũng nghênh đón hy vọng!
Là Hắc Long Vương đương nhiệm, trong lòng Ngao Dạ thật sự vô cùng vui vẻ.
...
"Chạy hết tốc lực về phía trước, tất cả long chúng kích phát khí tức bản thân đến mức cao nhất, đừng để mất oai phong của long tộc chúng ta trước mặt thánh địa Thần Tiêu!"
Ngao Dạ hét lớn một tiếng, cả người tỏa ra khí tức vô cùng cường đại, trong phút chốc sau lưng hiện lên dị tượng long ảnh khổng lồ.
Dị tượng long ảnh đó lớn đến mấy nghìn trượng, mỗi chiếc vảy đều lóe lên màu đen sáng bóng.
Trong lúc long ảnh chập chờn lay động, hư không đang sụp đổ, khí thế dâng trào lúc dừng xe cũng cuộn trào nghìn dặm!
Giờ phút này, tất cả yêu thú bên trong chu vi nghìn dặm quanh xe rồng đều quỳ dưới đất, run lẩy bẩy.
Bọn chúng cảm nhận được sợ hãi đến từ sâu trong huyết mạch, đó là bản năng sợ hãi thần phục của yêu, thú tộc phổ thông đối với Long tộc.
Không chỉ có Ngao Dạ, tám vị long thần vệ vây quanh xe rồng cũng phóng hoàn toàn khí tức ra.
Bọn họ là chiến sĩ tinh nhuệ nhất Hắc Long tộc, chịu sự quản lý của long thần vệ, tu vi của mỗi người đều từ kỳ Hóa Thần trở lên, đủ để hùng cứ xưng bá một phe.
Khí tức của tám vị long thần vệ hoàn toàn phóng ra, mơ hồ hòa làm một thể, lại không kém gì thánh uy.
Lúc này, xe rồng cách thánh địa Thần Tiêu chừng năm trăm dặm.
Nhưng rất nhiều người ở thánh địa Thần Tiêu xa xa sớm đã có cảm ứng, mắt đều nhìn về phương bắc.
"Long uy thật cường đại, chẳng lẽ là Long tộc ở Bắc Hải tới?"
Bóng người của Thần Tiêu thánh chủ xuất hiện trước đỉnh Thánh Chủ, nhìn về phía xe rồng ở xa xa, tiên quang bên ngoài thân thể khẽ dập dờn.
"Cái con lươn già Ngao Dạ kia, mấy trăm năm không gặp mà vẫn thích phô trương như vậy."
Bích Liên Thiên Tôn ngồi trên một tòa linh phong hoang vu, trên gậy đang nướng một con tiên hạc không biết bắt được từ đâu.
Lúc này, lão đang quét gia vị, lầm bầm lầu bầu nói: "Tốt nhất đừng quá kiêu ngạo, nếu không lão đạo sẽ chặt thêm mấy cái đuôi rồng xuống nướng."
Đỉnh Kim Liên, một đôi mắt vô cùng quyến rũ chậm rãi mở ra: "Cuối cùng cũng củng cố sơ bộ cảnh giới xong, ồ, khí tức mạnh thật!"
Từng đóa công đức kim liên chậm rãi nở rộ, một cô gái mặc quần dài màu bạc thướt tha, duyên dáng bước ra.
Mỗi cái nhăn mày mỗi tiếng cười đều khiến vô số đệ tử si mê.
...
Gào.
Tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc vang khắp chu vi nghìn dặm.
Xe rồng trăm trượng vắt ngang lối vào tiểu thế giới Thần Tiêu, Ngạo Dạ lạnh lùng bước ra từ trong xe rồng.
Hắn lăng không mà đứng, ánh mắt như điện dường như có thể nhìn thấu hư không: "Thần Tiêu thánh chủ ở đâu? Bổn vương không mời mà tới, mong rằng đừng trách."
Trong hư không, tiên quang sấm sét vô tận chớp động.
Một nửa hư không bị long ảnh màu đen che phủ, nửa còn lại tràn đầy sấm sét màu vàng.
Bóng người Thần Tiêu thánh chủ trôi lơ lửng trên bầu trời, giờ phút này uy áp thiên hạ: "Hắc Long Vương tới thăm, bổn tọa không kịp tiếp đón từ xa."
Giữa các cấp bậc thế lực của các đại thánh địa cũng chỉ là âm thầm so tài, so ra thì quan hệ giữa nhân tộc và yêu tộc căng thẳng hơn nhiều.
Mặc dù vạn năm trước tà linh ngoại vực xâm phạm năm vực, khiến quan hệ giữa nhân tộc và các đại yêu tộc hòa hoãn hơn không ít.
Nhưng đối lập chủng tộc từ thời kỳ viễn cổ cũng không dễ dàng tiêu trừ như vậy.
Mấy nghìn năm qua, nhân tộc và yêu tộc nhìn nhau không vừa mắt, va chạm quy mô nhỏ cũng liên tục không dứt.
Chỉ tính Hắc Long Vương đương thời là Ngao Dạ và Thần Tiêu thánh địa cũng từng va chạm nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ với thánh địa Thần Tiêu.
Con thứ ba của hắn và Sở Long Hà, Trương Long Uyên là cùng thế hệ, năm đó đã từng sinh ra một ít đụng chạm, cũng vì thế mà đánh nhau không sao can được.
Kết quả Sở Long Hà và Trương Long Uyên đại náo Bắc Hải, trực tiếp chặt đứt đuôi của Tam thái tử Long vương, nướng lên nhắm.
Tuy rằng sau đó Long tộc dùng thuốc quý nuôi lại cái đuôi bị đứt của Tam thái tử, cũng không để lại di chứng gì.