Chương 478: Hắc Long Vương? Gọi thúc thúc (2)
Nhưng Long tộc là chủng tộc kiêu ngạo bậc nào?
Bị loài người chặt đứt đuôi nướng, đối với Long tộc mà nói tuyệt đối là chuyện vô cùng nhục nhã.
Cũng chính vì vậy, nghìn năm qua Long tộc đảo Hắc Long và thánh địa Thần Tiêu vẫn luôn không ưa nhau, không ít lần phân tranh cao thấp!
...
Tên nhóc năm đó bây giờ cũng đã thành thánh.
Làm trưởng bối, đương nhiên Hắc Long Vương Ngao Dạ không nhịn được ra tay, đòi lại công bằng cho con trai.
Gào.
Gừ.
Hắc Long Vương Ngao Dạ và Thần Tiêu thánh chủ đứng đối diện nhau, hai người không nói lời nào.
Nhưng ranh giới giữa tràng vực long uy và sấm sét trong hư không đang không ngừng lóe lên thánh uy.
Đó chính là vì Ngao Dạ và Thần Tiêu thánh chủ đang so tài!
"Không ngờ mới chỉ qua mấy trăm năm, tu vi của thằng nhóc kia đã tiến bộ đến mức này!"
Cảm nhận uy lực của sấm sét mênh mông vô biên, trong lòng Ngao Dạ thầm kinh ngạc: "Thằng ba thua dưới tay hắn cũng không oan."
Có điều thiên phú là thiên phú, loại thực lực này còn chưa đủ để ra vẻ trước mặt bổn vương!
Sắc mặt Hắc Long Vương Ngao Dạ hơi lạnh, chuẩn bị nghiêm túc lên.
Hắn định đánh một đòn ra oai phủ đầu với thánh địa Thần Tiêu, để cho bọn họ biết: Mặc dù Băng cô cô lựa chọn thánh tử của các ngươi để ký kết khế ước Long thần, nhưng điều này cũng không thể đại biểu chuyện gì.
Chấn chỉnh lại thái độ của các ngươi đi, ngoan ngoãn hiếu kính Băng cô cô thật tốt, nếu không vạn long của đảo Hắc Long chúng ta áp cảnh, cho các ngươi đẹp mặt!
Cái này là uy nghiêm của nhà gái!!!
Nhưng ngay khi Ngao Dạ tập trung toàn bộ pháp lực, chuẩn bị phát đại chiêu.
Trên đỉnh núi Thần Tiêu thánh tử, cửa điện thánh tử từ từ mở ra.
Một vị thiếu niên cực kỳ anh tuấn dắt một cô gái tà ác chậm rãi từ bên trong bước ra.
Khoảnh khắc nhìn rõ dung nhan vị thiếu niên này, dù Ngao Dạ có tu vi mấy nghìn năm cũng không khỏi hơi ngẩn ra.
Thế gian này lại có người... xuất trần thoát tục như vậy ư? Chẳng lẽ đây cũng là Thần Tiêu thánh tử?
Khó trách với tính tình kiêu ngạo của Băng cô cô lại bằng lòng ký ước với hắn.
Dù sao thì Băng cô cô cũng là người mê cái đẹp!
...
Lúc này trên người Ngao Băng đang đeo một cái hồ lô rượu cực lớn.
Đó là của Thẩm Thiên tặng nàng, bởi vì ăn mặc như vậy thật sự rất dễ thương.
Nhìn Ngao Dạ ngẩn người, cảm nhận được sự thân thiết đến từ sâu trong huyết mạch, Ngao Băng như có điều suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, trên gương mặt non nớt của nàng để lộ ra nụ cười ra vẻ cụ non:"Ngươi là Tiểu Dạ Tử? Không tệ! Mười nghìn năm không gặp, đã thành thánh rồi."
Dường như nghĩ tới điều gì, Ngao Băng dắt Thẩm Thiên bay tới trước mặt Ngao Dạ: "Tới, bổn cung giới thiệu hai người với nhau."
"Thẩm Thiên, đây là cháu ngoại ta Ngao Dạ, bây giờ là Long vương đảo Hắc Long, thực lực cũng tàm tạm."
"Tiểu Dạ Tử, đây là người ký khế ước với bổn cung, thánh tử của thánh địa Thần Tiêu - Thẩm Thiên."
"Dựa theo bối phận của Long tộc chúng ta, ngươi phải gọi hắn là thúc thúc."
Gọi hắn là gì cơ?
Bổn vương đường đường là Hắc Long Vương, gọi một thằng nhãi là thúc thúc?
Nhìn dung mạo Thẩm Thiên không quá 20 tuổi, con rồng già Ngao Dạ bối rối rồi.
Hình như bây giờ hắn đã biết tại sao lúc mình gọi những huynh đệ khác cùng nhau nghênh đón Ngao Băng, tất cả đều nói có chuyện từ chối.
Những tên khốn kiếp kia chắc chắn đã sớm đoán ra cảnh này, lại không nhắc nhở bổn vương!
Má, lần này thật sự là quá khinh suất rồi!
...
Bên kia, nhìn vẻ mặt bàng hoàng của Ngao Dạ, tiên quang sấm sét bên ngoài thân Thần Tiêu thánh chủ dao động kịch liệt.
Thẳng thắn mà nói làm Hắc Long Vương đương nhiệm, từ nghìn năm trước Ngao Dạ đã sớm trở thành cường giả đứng đầu năm vực.
Dù là Thần Tiêu thánh chủ, lúc đối mặt với hắn cũng cảm nhận được áp lực khá lớn.
Vốn là Trương Long Uyên cũng định xoa cổ tay nghiêm túc đấu với Ngao Dạ, dốc hết toàn lực bảo vệ tôn nghiêm thánh địa.
Vậy mà lúc này, Thần Tiêu thánh chủ hoàn toàn không có ý muốn ra tay.
Tại sao á? Bởi vì ông đang cố đè nén cảm xúc đây.
Nếu như nói Thẩm Thiên ký ước với Ngao Băng là cùng bối phận, Ngao Dạ phải gọi Thẩm Thiên là thúc thúc.
Như vậy Thẩm Thiên là học trò của ông, há chẳng phải nói bối phận của Ngao Dạ lập tức thấp hơn gấp đôi so với Trương Long Uyên ông hay sao?
Mắt nhìn Hắc Long Vương vừa rồi còn diễu võ dương oai lập tức biến thành bối phận ngang cháu mình, Thần Tiêu thánh chủ bày tỏ tâm cảnh cũng không yên.
Không, nhất định phải nhịn được!
Tâm... tâm cảnh Thái Thượng Vong Tình của bổn tọa... không thể bị phá...
Ha ha ha ha ha ha.
Đứng ngạo nghễ giữa hư không, Ngao Dạ chỉ cảm thấy cái mặt rồng già này của mình nóng lên.
Những ánh mắt kỳ quái xung quanh khiến cả người hắn đều không được tự nhiên.
Ho nhẹ một tiếng, Ngao Dạ nói: "Bổn vương đường xa tới, chẳng lẽ đây chính là đạo đãi khách của thánh địa Thần Tiêu hay sao?"
Tiên quang bên ngoài thân thể Thần Tiêu thánh chủ rạo rực muốn bộc phát kịch liệt.
Nhưng từ đầu tới cuối, giọng của ông vẫn lạnh nhạt mà hòa khí: "Nói gì vậy, bổn tọa đã chuẩn bị xong yến tịch đón gió, mời Long vương vào điện."
Dứt lời, các đại linh phong của thánh địa Thần Tiêu đồng loạt lóe lên linh quang hoa lệ.
Trong thiên địa mơ hồ có mây tía bay múa, tiên hạc bay lên, long ngư bay nhảy trong từng khe suối, đúng là quang cảnh của một phái tiên gia tươi đẹp náo nhiệt.
Dĩ nhiên, Sở Long Hà tuyệt đối không dám làm loạn vào lúc này, nếu không cho dù có tình cảm thân thiết, Thần Tiêu thánh chủ chắc chắn cũng sẽ xử lão.
Chuyện liên quan đến vinh dự tông môn cũng không phải chuyện nhỏ!
Cửu Long Liễn lơ lửng bay vào tiểu thế giới Thần Tiêu, long uy dâng trào cuồn cuộn ùn ùn kéo đến.
Chẳng qua là so sánh với trước đó, lúc này những Long tộc kia đều tỏ ra hơi ủ rũ, sắc mặt kẻ nào kẻ nấy đều vô cùng cổ quái bực bội.