Chương 479: Tinh Đảo Hỗn Độn, thành Cực Nhạc (1)
Tại sao?
Nói nhảm, bối phận bị đè ép kìa!
Hắc Long Vương Ngao Dạ ở Long tộc coi như bối phận tương đối lớn, nhưng mà cho dù là hắn cũng vẫn phải gọi Thẩm Thiên là thúc thúc.
Những Long Thần Vệ khác bên cạnh phải gọi Thẩm Thiên là gì? Lại phải gọi những trưởng lão trong thánh địa Thần Tiêu là gì?
Tính đi tính lại, trưởng lão bên kia bảo đảm đều ở bối phận ông của ngươi, không thấp hơn.
Còn diễu võ dương oai? Cũng chẳng cứu nổi bối phận của rồng được không!
...
Tiệc rượu chiêu đãi của thánh địa Thần Tiêu bố trí cực kỳ long trọng, dù sao cũng là tiếp đãi Hắc Long Vương.
Thật sự tính ra thì địa vị của đảo Hắc Long ở Bắc Hải gần như nổi danh ngang với Niết Bàn Lĩnh ở Nam Cương, đều là người lãnh đạo của cả một vực.
So sánh ra địa vị của thánh địa Thần Tiêu hôm nay còn kém xa không bằng đảo Hắc Long, vì vậy lần này tiếp đãi Hắc Long Vương, thánh địa Thần Tiêu làm rất long trọng.
Nhưng tất cả trưởng lão trong thánh địa Thần Tiêu đều không có cảm giác bực bội khi bị áp chế.
Mà ngược lại, mỗi một người ở tiệc rượu đều hãnh diện.
Tại sao?
Ha ha, đương nhiên là bởi vì thánh địa Thần Tiêu có một thánh tử không chịu thua kém như Thẩm Thiên rồi!
Từ khi bắt đầu tiệc rượu, những trưởng lão kia mở miệng đều là "Thánh tử nhà chúng ta như thế nào như thế nào", "Thánh tử nhà chúng ta may mắn ra sao", "Thánh tử nhà chúng ta có tư chất của đại đế" vân vân.
Mà những Long tôn của đảo Hắc Long và Hắc Long Vương nghe thấy lời này chỉ cảm thấy ê răng.
Vốn là như thế nào chứ!
Loại tiệc đón gió của thánh địa này, ngươi khen đứa trẻ nhà ngươi hiểu chuyện, không chịu thua kém, ta cũng chỉ đành khen theo lời người, xoa đầu một cái khen ngợi.
Nhưng tình huống bây giờ quá đặc thù, bi phẫn thay Thẩm Thiên còn có bối phận cao hơn cả Hắc Long Vương Ngao Dạ.
Ngao Dạ hắn không có khả năng xoa đầu Thẩm Thiên, mỉm cười nói: "Thiên phú của thúc thúc thật không tệ, sau này phải cố gắng nhiều hơn, tranh thủ sớm ngày độ kiếp thành thánh" đúng không!
Hình ảnh kia, nghĩ thôi đã thấy quái dị lắm rồi!
Ngao Băng cô cô, ngài thật sự là tìm một tiểu tổ tông về cho Hắc Long tộc chúng ta!
...
Dĩ nhiên, trong yến hội này cũng không phải là không có Long tộc trong lòng dễ chịu hơn một chút.
Ví dụ như tâm tình Ngao Ô cũng không tệ, bởi vì vốn chỉ có một mình y phải gọi Thẩm Thiên là thúc công.
Bây giờ một đống người trong Long tộc chạy tới thánh địa Thần Tiêu, trong đó có mấy Long Thần Vệ bối phận tương đương với y.
Hơn nữa tuổi tác của những Long Thần Vệ kia đều lớn hơn y nhiều, ngay cả bọn họ cũng phải gọi Thẩm Thiên là thúc công, Ngao Ô còn có áp lực gì?
Hoàn toàn không có được không!
Chỉ cần có người khác thảm hại hơn ta, trong lòng ta lập tức dễ chịu hơn.
Cơm nước no nê... Ừm, có lẽ chỉ là tùy tiện gắp vài ba đũa, Hắc Long Vương nhanh chóng vội vã rời chỗ.
"Thánh chủ Long Uyên, thật không dám giấu diếm, hôm nay bổn vương cố ý viếng thăm quý thánh địa là vì đón Ngao Băng cô cô trở về Bắc Hải."
Ngao Băng thân là Hắc Long cửu phẩm duy nhất trong vạn năm nay của Long tộc Bắc Hải, thân phận cực kỳ quan trọng trong tộc Hắc Long, có địa vị không thể thay thế.
Chỉ khi nàng trở về Long tộc, khôi phục lại tu vi một lần nữa, hơn nữa hoàn toàn đạt tới kỳ đỉnh phong mới có hy vọng chống lại hoàng hậu bất tử.
Như vậy tộc Hắc Long mới có sức trấn áp Bắc Hải, trở thành chúa tể thật sự của Bắc Hải.
Còn nếu như Ngao Băng lưu lạc bên ngoài...
Không chỉ không có cách nào nhanh chóng khôi phục tu vi giống như ở đảo Hắc Long, còn có nguy hiểm cực lớn.
Dù sao mặc dù ngoài mặt Ngũ Vực gió êm sóng lặng, nhưng sóng ngầm cuộn trào, không phải thế lực nào cũng sẵn lòng thấy đảo Hắc Long quật khởi lần nữa.
Có lẽ hoàng hậu bất tử tình nguyện thấy đối thủ cũ quật khởi một lần, nhưng không có nghĩa là những thánh giả Nam Cương khác thấy cũng vui theo.
Càng không phải nói đến những cường giả trong những chủng tộc cường đại khác ở Bắc Hải có thể có dị tâm với Long tộc hay không.
Còn cả đại năng Tà Linh giáo ẩn núp trong bóng tối kia cũng có thể sẽ ra tay.
Xóa bỏ một vị Long Thánh tương lai, đối với Tà Linh Giáo mà nói tuyệt đối là chuyện cực kỳ hấp dẫn.
Vì vậy nghênh đón Ngao Băng trở về là chuyện Long tộc nhất định phải làm!
Tiên quang ngoài thân của Thần Tiêu thánh chủ khẽ chập chờn: "Long vương khách khí, Long nữ Ngao Băng vốn là trưởng công chúa quý đảo, trở về Long đảo là chuyện đương nhiên."
"Hơn nữa Ngao Băng cô nương đã ký kết khế ước Long thần với Thiên Nhi, thánh địa Thần Tiêu chúng ta lúc nào cũng hoan nghênh nàng trở về làm khách."
"Hy vọng ngày sau bản thánh địa có thể làm hàng xóm hòa thuận với quý đảo, hữu nghị thật lâu, dù sao cũng là người một nhà cả!"
Dù sao cũng là người một nhà cả!
Khóe miệng Ngao Dạ không khỏi co quắp, thẳng thắn mà nói hắn cũng không muốn thừa nhận "người một nhà" này cho lắm.
Có điều tay không đánh kẻ tươi cười, hơn nữa Thần Tiêu thánh chủ cũng không giam lỏng Ngao Băng không để nàng trở về, điều này cũng khiến Ngao Dạ thở phào nhẹ nhõm.
Phải biết huyết mạch Hắc Long cửu phẩm, cho dù đối với các cấp thế lực thánh địa kia cũng tuyệt đối có sức cám dỗ cực lớn.
Nói nhỏ thì là ăn cắp sức mạnh huyết mạch Long tộc của Ngao Băng, luyện chế đan dược, pháp khí cực phẩm.
Nói lớn thì lấy Ngao Băng ra để ép buộc Long đảo, lấy đi số lượng lớn chí bảo.
Tóm lại giá trị của Ngao Băng không nhỏ, thánh địa Thần Tiêu sẵn lòng để nàng trở về như vậy thật sự là rất hiếm có.
Điều này cũng khiến cảm nhận của Hắc Long Vương đối với thánh địa Thần Tiêu tốt hơn một chút.
"Vậy Ngao Băng cô cô, lúc nào chúng ta trở về Long đảo?"