Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận

Chương 50: Tiên sư, chúng ta nhớ người muốn chết!

Chương 50: Tiên sư, chúng ta nhớ người muốn chết!
Một quyền này trông không hề có chút huyền diệu gì, tốc độ cũng không nhanh lắm.
Song khi Thẩm Thiên đánh ra một quyền, Quế công công cảm thấy mình như bị hút vào.
Nắm đấm của Thẩm Thiên đang tản ra một lực hút cực lớn.
Lực hút này không ngừng dẫn dắt Quế công công tới gần, hạn chế tốc độ né tránh của ông.
Quế công công không hề biết rằng ở một thế giới khác có một công thức mang tên lực vạn vật hấp dẫn.
Khi vật thể có trọng lượng đủ lớn sẽ sinh ra một lực hút cực lớn đối với vật thể khác.
Bởi vậy vật thể càng lớn lực hút sinh ra cũng càng mạnh!
Trên quyền phải của Thẩm Thiên có kèm theo Trọng Thủy, chiêu này rất khó né tránh!
Đương nhiên, khó né tránh không có nghĩa là không thể phòng ngự.
Quế công công có thể cảm nhận được sự to lớn và đáng sợ của quyền tiếp theo này của Thẩm Thiên.
Nếu thật sự bị một quyền này đánh trúng, rất có thể ông sẽ phải đi gặp Lan Phi nương nương rồi.
“Ngưng cho ta!”
Linh khí trong cơ thể Quế công công điên cuồng tràn vào trong đóa Hướng Nhật Ma Quỳ trước mặt.
Hoa quỳ màu đỏ máu sau khi thu được đủ linh khí cũng nở đẹp và yêu mị hơn.
Nó chậm rãi nở rộ, giống như há cái miệng lớn chuẩn bị thôn phệ hết thảy.
Nhưng, khi tiếp xúc với quyền phải bao bởi Nhất Nguyên Trọng Thủy của Thẩm Thiên.
Cánh hoa của Quỳ hoa màu máu bắt đầu nhanh chóng xuất hiện vết rách.
Sau đó từng cánh hoa rụng lả tả, hóa thành hư vô.
...
Ma Quỳ Hộ Thể Quế công công toàn lực thi triển nhưng trước mặt Thẩm Thiên lại không thể nào cản được một chiêu.
Cánh hoa màu đỏ hóa thành bột mịn bay trong quyền phong, nắm đấm của Thẩm Thiên dừng cách mặt Quế công công ba tấc.
Rõ ràng, lần giao phong này Thẩm Thiên thắng.
Đoán Thể tứ trọng thiên chiến thắng Luyện Khí kỳ bát trọng thiên, một chiêu toàn thắng!
Chất lỏng màu trắng bạc chậm rãi thu lại vào trong cơ thể, khí thế áp bức trong hư không cũng biến mất trong nháy mắt.
Thẩm Thiên cười gãi gãi đầu: “Vừa nãy cảm thấy toàn thân đều là sức mạnh, không phát tiết ra sẽ rất khó chịu.”
“Quế bá, ông không bị thương đấy chứ?”
Quế công công lắc đầu, cảm khái nói: “Điện hạ thu lực rất kịp thời, lão nô không sao!”
“Có điều một quyền này của Điện hạ nếu dùng hết sức chỉ e đủ để uy hiếp được cường giả Trúc Cơ kỳ!”
“Lan Phi nương nương nếu biết bây giờ Điện hạ mạnh như vậy chắc chắn sẽ mỉm cười chốn cửu tuyền.”
Không phải Quế công công đang nịnh nọt.
Ông tu luyện “Hướng Nhật Ma Điển” đã đạt tới Luyện Khí cảnh tầng tám.
Thực lực của ông tuyệt đối bất phàm, toàn lực triền đấu thậm chí có thể chống được Thần Ma Luyện thể giả cùng cấp.
Với thủ đoạn của ông, cho dù gặp tu sĩ Trúc Cơ kỳ hơi yếu một chút thì vẫn có đủ sức giết chết.
Nhưng trước mặt Thẩm Thiên ông lại không thể cản lại dù chỉ một quyền.
Thẩm Thiên trong trạng thái đó đúng là một quyền vô địch!
...
“Nhất Nguyên Trọng Thủy là tồn tại thứ mười hai trong bảng xếp hạng Chân Thủy, uy lực dĩ nhiên không tầm thường.”
Thẩm Thiên cười nói: “Trên quyền ban nãy của ta có kèm theo Nhất Nguyên Trọng Thủy.”
Trên mặt Quế công công lộ nét vui mừng: “Điện hạ, người đã có thể khống chế được Nhất Nguyên Trọng Thủy rồi sao?”
Thẩm Thiên gật đầu: “Ta cũng không biết nguyên nhân vì sao, hình như nó rất hợp với Tân Hỏa.”
“Ta vừa vận chuyển Tân Hỏa luyện thể thuật, Nhất Nguyên Trọng Thủy đã bám vào trong kình lực của ta.”
“Sau đó theo kình lực của ta du tẩu khắp nơi trong toàn cơ thể, giúp ta rèn luyện gân cốt.”
“Có nó hỗ trợ, tiêu hao linh khí để rèn luyện thân thể của ta tăng lên gấp bội, nhưng hiệu suất rèn luyện cũng tăng lên gấp bội.”
“Ban nãy ta cũng thử ngưng tụ Nhất Nguyên Trọng Thủy lên nắm đấm thì phát hiện thực sự có thể thực hiện được.”
Thẩm Thiên không ngờ, Tân Hỏa luyện thể thuật tốn năm lượng bạc để mua có thể có hiệu quả kỳ lạ đến như vậy.
Chẳng lẽ trước kia chưa từng ai thử dùng Tân Hỏa luyện thể thuật hấp thu Nhất Nguyên Trọng Thủy sao?
Hay có thể nói, trong này có bí mật gì đó mà hắn chưa biết?
Thẩm Thiên nhíu mày, cảm thấy sự tình không đơn giản.
...
“Thôi, không suy nghĩ nữa.
Sau này có cơ hội tự nhiên sẽ hiểu thôi.”
Sau khi Thẩm Thiên ném hết nghi hoặc ra sau đầu thì bắt đầu suy nghĩ cho sát chiêu của mình một cái tên nào dễ nghe.
Trong “Tân Hỏa Kinh” lưu truyền ở giới Tu tiên không hề có chiêu thức tấn công nào tương ứng.
Giờ Tân Hỏa của Thẩm Thiên đã hấp thu Nhất Nguyên Trọng Thủy và xảy ra biến dị, nó còn giúp Thẩm Thiên tự sáng chế ra một chiêu quyền pháp tuyệt thế.
Dĩ nhiên Thẩm Thiên muốn nghĩ ra một cái tên thật oách cho quyền pháp của mình.
Gọi là gì đây!
Tân Hỏa thần thủy quyền?
Tân Hỏa vô địch quyền?
Thần thủy vô địch quyền?
Kỳ ngọc tiền lương quyền?
Đưa ta phiêu phiêu quyền?
...
Nghĩ ra mười cái tên nhưng cuối cùng Thẩm Thiên không thể không thừa nhận mình là người mắc chứng khó đặt tên.
Được gồi, gọi là Nhất Nguyên Thần Quyền đi!
Đợi tới lúc có thể vận chuyển Nhất Nguyên Trọng Thủy đến chân thì gọi là Nhất Nguyên Thần Thối!
Dùng tay tát người khác thì gọi là Nhất Nguyên Thần Chưởng.
Nếu có thể trải khắp toàn thân thì có thể gọi là Nhất Nguyên Bất Phôi Thần Công.
Hoặc là tạo ra một bộ áo giáp bằng nước, Nhất Nguyên Hắc Tê Hiệp!
Ồ, đúng là một ý kiến hay!
Dù sao thì sức mạnh thật sự vẫn hơn mấy thứ hoa hòe hoa sói.
Ai cần biết ngươi có pháp khí bí thuật huyền diệu gì, cứ đánh bại tất thảy là được!
Đúng rồi, không biết thứ đồ chơi này có thể bắn theo dạng phun như súng nước không nhỉ?
Nếu như được, thứ này có lẽ còn ghê hơn cả loại đạn xuyên qua xe tăng thiết giáp!
Ừm, đó gọi là Nhất Nguyên Thần Thương!
Nếu còn cộng thêm tốc độ đủ nhanh thì cũng có thể phát triển theo hướng máy cắt dạng thủy đao.
Nếu vậy thì gọi là Nhất Nguyên Thần Đao!
Thẩm Thiên cảm thấy trên con đường tu tiên sau này của hắn có thể thử nghiên cứu mấy thứ theo phương hướng này.
Vừa thú vị, vừa vui, vừa cảm thấy uy lực được khẳng định.
Nhất Nguyên Trọng Thủy này đúng là thứ vạn năng!
Bổn Điện hạ quả nhiên là một thiên tài.
...
Thẩm Thiên thu lại suy nghĩ, nhìn thấy đám Quế công công đều đang nhìn mình chằm chằm.
Hắn bình tĩnh ho nhẹ hai tiếng: “Khụ khụ, vậy chúng ta cũng nên quay về thôi.”
Quế công công khẽ gật đầu: “Điện hạ yên tâm, Tịnh Thế Bạch Liên trong sơn cốc chúng ta đều đã thu hoạch sạch sẽ rồi.”
Thẩm Thiên hôn mê ba ngày, ba người cũng không hề rãnh rỗi.
Những dược liệu trong sơn cốc và Tịnh Thế Bạch Liên đều bị hái sạch.
Dựa theo phương thức phân chia đã bàn trước đó, Thẩm Thiên một nửa, Tiểu Linh Tiên một nửa.
Đáng nhắc tới là nhẫn chứa vật của Tiểu Linh Tiên không lớn, chỉ tầm một mét vuông.
Vì vậy nàng muốn chứa hết mớ dược liệu và Tịnh Thế Bạch Liên này cũng tốn khá nhiều sức lực.
...
“Đúng rồi, Quế bá, đưa gương ta xem thử nào!”
Thẩm Thiên bỗng nhiên kịp phản ứng, chuẩn bị thử nhìn lại chính mình.
Quế công công dở khóc dở cười, đưa cho Thẩm Thiên một tấm gương.
Trước kia ông không hề biết Điện hạ lại thích chưng diện như vậy?
Không phải vì có Linh Nhi cô nương bên cạnh nên mới để ý đến nhan sắc đấy chứ?
Ừm, hẳn là như vậy rồi!
Nên sớm cưới Linh Nhi cô nương về, như vậy Lan Phi nương nương dưới suối vàng có biết, cũng sẽ mỉm cười chốn cửu tuyền.
Thẩm Thiên mở tấm gương ra, tràn đầy mong đợi ngắm mình trong gương.
Ừm, mặc dù hơi bẩn nhưng vẫn không thể nào che giấu được vẻ đẹp trai.
Điều càng khiến Thẩm Thiên vui mừng hơn là vòng sáng trên đầu hắn đã sắp được tẩy trắng rồi.
Chỉ còn một vài nơi là dính lấm tấm mấy chấm đen, nhìn hơi giống hoa văn báo vằn.
Tia sáng lượn lờ xung quanh vòng sáng phần lớn đều đã chuyển hóa thành màu trắng.
Chỉ có một ít khí đen mỏng mong đang yếu ớt chống chọi.
Tẩy trắng hoàn toàn là chuyện nằm trong lòng bàn tay!
...
Thu hồi tấm gương, đám Thẩm Thiên lần theo dây thừng ban đầu bò lên trên vách núi.
Hắn sửa sang lại đạo bào trên người, dính hai chòm râu nhỏ lên mặt lại.
Thẩm Thiên lại trở lại hình dáng Thẩm Ngạo Thiên Tiên sư bốn lông mày.
Phong độ phiêu dật làm điên dại ngàn vạn thiếu nữa.
Nhóm người quay trở về Vạn Linh viên.
Khác với suy nghĩ của Thẩm Thiên, lúc hắn vừa bước một chân vào Vạn Linh viên đã có vài chục người băng băng lao về phía hắn.
“Mau xem kìa! Ngạo Thiên Tiên sư về rồi!”
“Tiên sư, cuối cùng ngài cũng về rồi! Chúng ta đợi ngài đã ba ngày rồi đấy!”
“Ba ngày rồi, Tiên sư ngài biết ba ngày này chúng ta đã sống như thế nào không?”
...
Cả đám người tranh nhau chen lấn chạy về phía Thẩm Thiên.
Đi đầu rõ ràng là người hữu duyên Giáp và người hữu duyên Ất.
Bọn họ băng băng lao tới, mỗi người ôm lấy một đùi của Thẩm Thiên khóc bù lu bù loa.
“Tiên sư, cuối cùng ngài cũng về rồi, chúng ta...”
“Đều nhớ ngài muốn chết!
Thẩm Thiên nhìn hai tên đang ôm lấy đùi mình khóc bù lu bù loa, trong lòng vốn cảm thấy chán ghét.
Các ngươi thích khóc thì cứ khóc nhưng đừng lau lên quần bổn Điện hạ chứ!
Nước mắt nước mũi tèm nhem kìa...
Mà hai người các vị là ai vậy?
Thẩm Thiên gãi đầu một cái, cảm thấy hoàn toàn không có ấn tượng gì!
Nhưng, nhưng lúc hắn liếc mắt nhìn hai vòng sáng trên đầu hai người này...
Thẩm Thiên cảm thấy vui vẻ rồi.
Ôi chao.
Được lắm, người anh em ngực nhỏ, hình như bổn Điện hạ nhớ lại rồi.
Ba ngày trước ta mới cắt xong rau hẹ của các ngươi mà đã mọc cao nhanh vậy sao?
Ừm, khá lắm, khá lắm.
Trên mặt Thẩm Thiên lập tức nở nụ cười ấm áp.
Hắn mỉm cười đỡ người hữu duyên Giáp và người hữu duyên Ất dậy, vỗ vai hai người.
“Hai vị huynh đệ khách khí rồi, mấy ngày nay không ở đây, bần đạo cũng...”
“Cũng nhớ các ngươi muốn chết!”
...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất