Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận

Chương 502: Đừng nói, thứ tốt phải ngậm chặt và từ từ cảm nhận

Chương 502: Đừng nói, thứ tốt phải ngậm chặt và từ từ cảm nhận
­ ­ ­
Thẩm Thiên không biết và cũng không có hứng thú với suy nghĩ của Bích Huyền Thanh và Ngạc Thông Thiên trong lúc này.
Hiện tại, hắn chỉ muốn biết tiểu tử Tề Thiếu Huyền này ra sao.
Cẩn thận mấy cũng có sơ sót, vừa rồi hơi vui quá rồi.
Quên rằng nếu như phân chia cơ duyên thì phải giao cho nguyên chủ càng sớm càng tốt.
Nếu toàn bộ cơ duyên của nguyên chủ đều rơi vào trong tay Thẩm Thiên thì rất có thể sẽ gặp xui xẻo.
Giống như ban đầu Tần Cao bị Thẩm Thiên lấy "Đại Viêm lịch" trước, cuối cùng xui xẻo phá hỏng linh thảo rồi bị treo lên đánh.
Còn Phương Thường bị Thẩm Thiên hớt tay trên nước thánh Niết Bàn, kết quả là vỡ Kim Đan chút nữa là không thể sống sót.
Hiện tại viên Hải Thần Tinh Lệ rơi vào trong tay Thẩm Thiên, không biết Tề Thiếu Huyền thế nào? Có phải gặp chuyện xui xẻo không thể miêu tả?
Ha, trong lòng Thẩm Thiên có cảm giác không tốt.
Đoạn đường đến căn phòng Tề Thiếu Huyền ở ngày càng ngắn hơn, Thẩm Thiên có thể cảm nhận được hơi thở bá đạo ẩn chứa trong phòng.
Rõ ràng là đang có chuyện không vui diễn ra trong phòng.
Thẩm Thiên không có thời gian suy nghĩ, bước nhanh đến đẩy mở cửa phòng ra, đập vào mắt là hai má kìm nén đến đỏ bừng của Ngao Ô và Tứ đại công tử.
Hơi thở trong cơ thể bọn họ hỗn loạn như đang cố gắng chịu đựng điều gì đó, vẻ mặt cười như không cười vô cùng đặc sắc.
Bên kia là Tề Thiếu Huyền đang ngồi xếp bằng trong phòng, vừa xẩu hổ vừa tức giận vô cùng.
Một viên Kim Đan với mười hoa văn rực rỡ treo lơ lửng trên đầu y.
Điều đáng nói là, viên Kim Đan mười hoa văn này đã nứt và tỏa ra ánh sáng tím trong veo.
Mà dưới sự soi chiếu của ánh sáng tím, viên Kim Đan nứt ra hiện lên một đầu trẻ con nhỏ bằng móng tay cái.
Đúng vậy, là vỡ Đan thành Anh.
Từ lâu, Tề Thiếu Huyền đã đạt được thập chuyển Kim Đan viên mãn, có thể thử nghiệm bứt phá Nguyên Anh kỳ.
Hôm nay, sau khi chiến đấu cùng Bích Huyền Thanh, hắn ta đã thông suốt rất nhiều hơn nữa cảm nhận được áp lực không nhỏ, cuối cùng quyết định không áp chế tu vi mà thuận lợi bứt phá.
Dưới tình huống bình thường, sau khi thiên kiêu Thánh Địa đạt đỉnh Kim Đan kỳ thì việc vỡ Đan thành Anh cũng không có gì khó.
Nhưng Tề Thiếu Huyền thế nào cũng không nghĩ tới Kim Đan của mình thật sự quá cứng!
Thông thường, cửu chuyển Kim Đan là hệ thống luyện khí Kim Đan cực hạn, vô cùng khó để vượt qua.
Tề Thiếu Huyền luôn cố gắng ngưng tụ thập chuyển Kim Đan, nhưng điều này cũng khiến cho việc vỡ Đan thành Anh của hắn trắc trở hơn so với người thường.
Nếu thần hồn vượt xa sức chịu đựng của người thường thì không còn gì phải nói,việc hoàn thành vỡ Đan thành Anh rất dễ dàng.
Nhưng từ nhỏ Tề Thiếu Huyền đã thuận buồm xuôi gió, hầu như chưa từng gặp qua khó khăn gì.
Nói thẳng ra, thần hồn và sức mạnh của hắn ta cũng không phải đặc biệt phi thường, chỉ xem như rất bình thường.
Bởi vậy cảnh tượng xấu hổ xuất hiện, Tề Thiếu Huyền vất vả lắm mới nứt Kim Đan thành Nguyên Anh, sau khi lộ ra cái đầu thì... không cẩn thận bị mắc kẹt!
Nguyên Anh hình thành từ Kim Đan, về cơ bản thì nó sẽ lớn hơn nhiều trong khoảng thời gian ngắn sau khi thoát ra khỏi Kim Đan.
Tề Thiếu Huyền xấu hổ nhận ra bản thân hoàn toàn không thể phá vỡ Kim Đan hoàn toàn.
Sau khi Nguyên Anh của hắn ta đưa đầu ra, phần cổ bị mắc kẹt bên trong muốn vào hay ra cũng không được.
Nguyên Anh nhỏ bé kia bị kẹt đến duỗi thẳng chân!
...
Mất mặt, chưa bao giờ mất mặt như vậy!
Bởi vì sinh mệnh bản nguyên đã di chuyển vào bên trong Nguyên Anh trước khi vỡ Đan thành Anh từ lâu, cho nên Kim Đan nứt toác thì Tề Thiếu Huyền cũng không bị thương tích gì, Nguyên Anh bị kẹt một lúc cũng không vấn đề gì.
Nhưng gặp phải loại chuyện này khi bứt phá thật sự khiến người ta dễ bùng nổ tâm lý.
Nhất là bên cạnh còn có một đám quần chúng đợi ăn dưa.
Cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của Ngao Ô tiểu lão đệ và Tứ đại công tử, người nào đó rất muốn chết.
Thậm chí ngay cả cái đầu nhỏ của Nguyên Anh cũng trở nên lớn hơn trong bầu không khí kỳ quái này, sau đó bị Kim Đan kẹp càng chặt.
Ừ, cổ gần như sắp gãy rồi.
Tiếp tục như vậy một lúc thì không sao, nhưng kéo dài thì chắc chắn sẽ bùng nổ.
Không nói cái khác, chỉ là Nguyên Anh không thể ra được vào được, thậm chí trở lại bên trong cơ thể cũng không được.
Tề Thiếu Huyền cứ duy trì trạng thái Kim Đan và Nguyên Anh như bị gãy chân, thậm chí y còn không muốn đi ra khỏi cửa, dù sao y cũng cần giữ mặt mũi mà.
Đường đường là Tử Phủ thánh tử lại gặp phải chuyện này, hắn ta đã rất kiên trì, nếu không đã tẩu hỏa nhập ma từ lâu.
"Thẩm huynh? Vì sao trở lại sớm như vậy? Huynh... Huynh đừng nhìn!"
Tề Thiếu Huyền giật giật khóe miệng, nhanh chóng giơ hay tay lên, tay trái che chắn Nguyên Anh trên đầu, tay phải chặn lại mặt mình.
Bộ dạng kia vô cùng giống với vũ đạo của một số dân tộc thiểu số.
Trên thế giới này có hai cách chết, một là cái chết thật sự, hai là cái chết xã hội.
Hừm, Tề Thiếu Huyền biểu hiện bản thân đã đạt được loại thứ hai.
Thật là mất mặt mà!!!
...
Nói thẳng ra, từ xưa đến nay Thẩm Thiên luôn là một công tử đứng đắn và ôn hòa.
Hắn lan tỏa năng lượng tích cực, cũng không bao giờ cười trên nỗi đau của người khác, ngoại trừ lúc kiềm chế không được.
Loại tình huống như lúc này thì…
Lặng lẽ xoay người lại, một màn linh vụ màu trắng dày đặc bao toàn bộ cơ thể Thẩm Thiên trong đó, hoàn toàn không thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn.
Tiếp theo, tiếng cười "ha ha ha ha ha ha" giống ác ma phát ra từ trong sương mù.
Tề Thiếu Huyền (╯°Д°)╯︵┻━┻
Cuối cùng Thẩm Thiên, Ngao Ô và Tứ đại công tử dường như không nhịn được nữa, tất cả cùng xoay người cười lớn.
Tề Thiếu Huyền (╯°Д°)╯︵┻━┻
Một lúc sau, hình như là do thấy trái với lương tâm hoặc là không thể cười nổi nữa.
Thẩm Thiên xoay người, linh vụ bên ngoài thân chậm rãi tản ra, vẻ mặt hắn nghiêm túc không có chút ý cười.
Nhìn Tứ đại công tử và Ngao Ô vẫn tiếp tục cười, Thẩm Thiên hừ nói: "Các ngươi thật quá đáng, Tề huynh gặp tai nạn vậy mà các ngươi còn cười được!"
Vừa nói khóe miệng hắn vừa giật giật.
Không được không được, không nhịn nỗi muốn phun ra rồi.
Linh vụ màu trắng cuồn cuộn, Thẩm Thiên tỏ vẻ chính mình đã chịu đựng rất nhiều.
Tề Thiếu Huyền u oán nhìn số mệnh của đối thủ: "Thẩm huynh, huynh quá đáng!"
Nhìn quang hoàn vốn màu vàng trên đỉnh đầu Tề Thiếu Huyền kia hiện tại phần màu tím dường như đã mờ đi nhiều.
Trong lòng Thẩm Thiên biết hẳn là do cơ duyên bị lấy đi.
Chẳng qua so với khí vận tổng thể của Tề Thiếu Huyền mà nói, dường như viên Hải Thần Tinh Lệ này chỉ là một cơ duyên bình thường nên không ảnh hưởng quá lớn tới quang hoàn của hắn ta.
Đồng thời, bởi vì Hải Thần Tinh Lệ bị lấy trước nên sinh ra xui xẻo, hiện tại xem ra nó không quá nghiêm trọng nên tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.
Hừ, xem ra cái chết xã hội không phải là đòn trí mạng đối với Thẩm Thiên!
...
Trong lòng Thẩm Thiên lặng lẽ ghi chú tốt lần ngoài ý muốn này của Tề Thiếu Huyền, đây là tư liệu đặc biệt quý giá để sau này hắn nghiên cứu "khí vận quang hoàn".
Tiếp theo, hắn lấy hộp ngọc trong tay của Ngọc Biên Tiên đưa, lấy viên Hải Thần Tinh Lệ ném về phía Tề Thiếu Huyền.
"Tề huynh đừng nói chuyện, thứ tốt phải ngậm chặt và từ từ cảm nhận!"
Tề Thiếu Huyền: "???"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất