Chương 501: Bản công chúa sẽ không ăn thịt ngươi! (3)
Ngọc Biên Tiên oán giận nhìn người đàn ông trước mắt không hề thấy bản thân có khuôn mặt đẹp này chậm rãi mở hộp ngọc ra.
"Hải Thần Tinh Lệ vô cùng quý giá, hiện tại trong tay Biên Tiên chỉ có một viên."
"Viên Hải Thần Tinh Lệ này sẽ làm tiền đặt cọc, còn hai viên Tinh Lệ còn lại có thể giao cho Thẩm huynh sau khi kết thúc rèn luyện hay không?"
Thẩm Thiên cười nói: "Có thể, nhưng nếu trong quá trình rèn luyện công chúa tìm thấy Hải Thần Tinh Lệ thì cần giao cho Thẩm mỗ trước để bố trí."
Nhìn Thẩm Thiên làm việc chung, Ngọc Biên Tiên tức đến giậm chân tại chỗ, bản công chúa sẽ giựt nợ ngươi hay sao?
Cầm hộp ngọc nhét vào trong tay Thẩm Thiên, Ngọc Biên Tiên hừ nói: "Thành giao!"
Thẩm Thiên buồn cười thấy Ngọc Biên Tiên lòng ngực phập phồng và có thể phun trào bất cứ lúc nào.
Đừng nói, dáng vẻ cò kè mặc cả của công chúa Nhân Ngư này thật là đáng yêu, tức đến thế mà còn không trả giá.
Cái gọi là giá cao ngất ngưỡng và hoàn tiền ngay tại chỗ, trong hình ảnh cơ duyên của Tề Thiếu Huyền được một viên Hải Thần Tinh Lệ còn mục tiêu của Thẩm Thiên vốn là hai viên.
Nếu Ngọc Biên Tiên hạ giá thì Thẩm Thiên cũng sẽ đồng ý, ngược lại có thể cọ cơ duyên và còn được tăng khí vận cùng nhau.
Nhưng không ngờ, nha đầu Ngọc Biên Tiên kia cứ vậy mà đồng ý ba viên, ha ha, là ba máu huyết.
...
Có điều, vì sao bản thánh tử lại cảm giác dường như mình đã quên chuyện gì đó?
Đến cùng là chuyện gì! Két, sơ suất!
Nhìn hộp ngọc trong tay chăm chú, sắc mặt Thẩm Thiên có chút thay đổi rồi đột nhiên đứng dậy chạy thẳng ra bên ngoài Thiên m Các.
"Nếu đã hợp tác thành công thì Thẩm mỗ xin tạm biệt, hẹn gặp lại công chúa trong lần tu luyện tiếp theo ở Tinh Hải Hỗn Độn."
Sau khi nói xong, bóng dáng Thẩm Thiên đã biến mất ở sâu trong hành lang tầng cao nhất, chỉ còn lại công chúa Nhân Ngư Ngọc Biên Tiên đang tức giận đến mức vẫy đuôi: "Đáng giận!"
Giành lấy lợi ích rồi bỏ chạy, ở bên người ta một chút là sẽ chết hả? Bản công chúa cũng không ăn thịt ngươi!
Tâm trạng tiêu cực của công Chúa Nhân Ngư tộc Ngọc Biên Tiên +888.
Cùng lúc đó, trong màn sương của Thiên m Các đã cuộn sạch năng lượng thủy triều mênh mông.
Cảm xúc tiêu cực của Tử Phủ thánh tử Tề Thiếu Huyền +88888888888!
Lầu hai của Thiên m Các tại Cực Lạc chi thành.
Bầu không khí nặng nề tràn ngập trong phòng của Ngạc Thông Thiên và Bích Huyền Thanh.
Tuy đã uống rất nhiều loại thánh dược chữa thương, nhưng sắc mặt của Bích Huyền Thanh vẫn nhợt nhạt như cũ.
Còn Ngạc Thông Thiên thì bị Thẩm Thiên bẻ trẹo cổ, trong chốc lát không quay lại bình thường được.
Nói thẳng ra thì bọn họ cực kỳ thất bại.
Hải Yêu chiếm một phần ba diện tích đất ở Bắc Hải, hoàn toàn nắm lợi thế sân nhà.
Dù vậy, bọn họ vẫn thua Tề Thiếu Huyền và Thẩm Thiên, đối với bọn họ thì đó là một sự sỉ nhục không thể chấp nhận được!
Nhất là Ngạc Thông Thiên đã sử dụng đến chiêu thức "vòng quay chết chóc", vậy nhưng không những không đánh bại được Thẩm Thiên mà còn bị hắn đè bẹp và hạ gục.
Hết roi này đến roi khác quất lên mặt hắn ta, đến giờ vết roi vẫn chưa biến mất!
"Chết tiệt, thật sự đáng hận!"
Ngạc Thông Thiên nghiến răng nghiến lợi: "Nếu đại ca không bế quan thì hôm nay bọn họ nhất định bị xử đẹp!"
Ánh mắt Bích Huyền Thanh hơi co lại, phát ra một tia sắc bén: "Tên Thần Tiêu thánh tử kia quả thực không biết sống chết, ngay cả công chúa Nhân Ngư cũng dám trêu chọc."
Mọi người đều biết trong số những thiên kiêu ở Bắc Hải thì Long Thất thái tử Ngao Ô có huyết thống thiên phú vô cùng phi thường.
Nhưng có thiên phú không đồng nghĩa với có sức mạnh, suy cho cùng Ngao Ô vẫn còn quá nhỏ, chưa thể biến tiềm lực bản thân thành sức mạnh thật sự.
Hiện nay, thiên kiêu dưới năm trăm tuổi ở Bắc Hải có thể được xưng là vị vua không ngai chân chính là người đến từ Thái Hư Côn tộc.
Vương tử Côn tộc - Côn Minh!
Từ xưa đến nay, Thái Hư Côn tộc là một trong những chủng tộc mạnh nhất ở Bắc Hải có thể cạnh tranh với Long tộc.
Ở một mức độ nào đó, sức chiến đấu riêng lẻ của Thái Hư Côn tộc thậm chí còn cao hơn cả Long tộc, hầu như không có kẻ nào yếu.
Chỉ là so với Long tộc, khả năng sinh sôi của Thái Hư Côn tộc vô cùng yếu ớt, một Hư Côn trưởng thành qua nghìn năm cũng không thể sinh con đẻ cái.
Tổng dân số không thể tăng lên, đây cũng là một nguyên nhân chủ yếu khiến Thái Hư Côn tộc không thể cạnh tranh vị trí thủ lĩnh với Long Đảo ở Bắc Hải.
Nhưng nếu chiến đấu một mình, Long tộc cấp thấp hoàn toàn không có cách chống lại Côn tộc và gần như bị chèn ép.
Trong toàn bộ Thái Hư Côn tộc, Côn Minh được xem là kỳ tài hiếm có hàng nghìn năm.
Lúc rèn luyện trong Tinh Đảo Hỗn Độn vào ba trăm năm trước, Côn Minh đã bứt phá đến Niết Bàn cảnh.
Một lần rèn luyện trong Tinh Đảo Hỗn Độn kia, hắn ta đã quyết chiến đẫm máu cùng Long Lục thái tử của đảo Hắc Long ở Bắc Hải, cũng là anh trai của Ngao Ô.
Cuối cùng cả hai bên đều thiệt hại, Côn Minh ở tuổi một trăm sáu mươi và Long Lục thái tử ba trăm năm mươi tuổi bất phân thắng bại, từ đó vang danh khắp Bắc Hải!
Bây giờ đã ba trăm năm trôi qua, không ai biết và thậm chí cũng không thể đoán được sức mạnh hiện tại của Côn Minh kinh khủng đến mức nào.
Nhưng dám chắc lần rèn luyện ở Tinh Đảo Hỗn Độn này, Côn Minh nhất định là một trong số những tồn tại mạnh mẽ nhất.
Dù sao, Long Lục thái tử đã vượt hơn năm trăm tuổi nên không thể tham gia tu luyện nữa.
Cho dù Long Lục thái tử có thể tham gia thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của Côn Minh.
Suy cho cùng, thiên phú của Côn Minh vẫn mạnh hơn một bậc.
Ngạc Thông Thiên hừ lạnh nói: "Đại ca vẫn luôn thèm muốn sắc đẹp của công chúa Nhân Ngư, tên Nhân tộc này dám đến gần công chúa như vậy, đúng là tìm cái chết."
Bích Huyền Thanh u ám nói: "Đa số thiêu kiêu Nhân tộc đều không biết trời cao đất rộng, đợi Côn huynh xuất quan về thì tên kia nhất định sẽ chết!"
"Còn nữa, Côn huynh theo đuổi công chúa Nhân Ngư là do anh hùng yêu mỹ nhân, không phải thèm khát cái đẹp."
"Nếu nói câu trước mặt huynh ấy thì không chừng ngươi sẽ bị đánh."
Đúng lúc này, bỗng nhiên một con rắn nhỏ màu xanh bên ngoài phòng rơi vào trong tay Bích Huyền Thanh.
Giọng nói của thuộc hạ Bích Huyền Thanh truyền ra từ trong miệng con rắn nhỏ màu xanh: "Báo cáo điện hạ, Thần Tiêu thánh tử đã đi ra khỏi phòng."
Trên mặt Bích Huyền Thanh tỏ vẻ kinh ngạc: "Đi ra rồi? Không lẽ kết thúc nhanh như vậy?"
Hình như nghĩ đến điều gì, Bích Huyền Thanh cười nhạo nói: "Thần Tiêu thánh tử chỉ có như thế! Cho dù công chúa Nhân Ngư cho hắn cơ hội hắn cũng không sử dụng được nha!"
Bích Huyền Thanh im lặng đi tới trước bệ cửa sổ, vẻ mặt buồn cười: "Hay là nhận được tin tức nên sợ rồi?"
Dù sao cá cái mà Kình Minh huynh xem trọng cũng không thể ngủ dễ như vậy.