Chương 537: Loạn thế tới gần, đăng lâm long đảo (2)
…
Trong sơn động bí ẩn đã bày ra trận pháp giấu đi khí tức.
Đống lửa lấp lóe nhảy nhót, trên đó nướng một con thỏ rừng dài hai thước.
Con thỏ rừng này cực kỳ mỡ màng tươi non, mỡ màu vàng kim không ngừng nhỏ xuống đống lửa.
Mùi thịt nướng quyện với mùi gia vị quanh quẩn khắp sơn động, vô cùng mê người.
“Chắc hẳn nơi này chính là đảo Long Thần trong truyền thuyết!”
Ngao Ô ôm một cánh thỏ trong tay, mãn nguyện gặm gặm: “Hình như ta đã nhìn thấy hình ảnh hòn đảo này trong sách cổ.”
Đúng vậy, cánh thỏ.
Con thỏ bị nướng chín này chính là con lúc trước đã đá Ngao Ô suýt chết!
Thiếu niên long tộc, cực kỳ thù dai!
Con thỏ có cánh này chẳng những có thực lực siêu phàm mà tốc độ cũng kinh người, nhanh như thiểm điện.
Nếu không phải vì Thẩm Thiên có vũ hóa tiên kim và Côn Bằng pháp, tốc độ vô song, thì đúng là chưa chắc đã có thể bắt con hàng này lại được.
Nói thật, con thỏ này nhìn thì đáng yêu, ăn cũng rất ngon, lại rất giàu dinh dưỡng.
Thẩm Thiên ăn một hơi hết hai cái đùi thỏ mới cảm thấy toàn thân trên dưới đều ấm áp.
Rót một ngụm tiên trấp tửu vào bụng, Thẩm Thiên mãn nguyện nằm xuống đất. Sướng!
Thẩm Thiên và Tề Thiếu huyền một trái một phải lười biếng nằm hai bên Ngao Ô, hài lòng xoa xoa bụng.
Tề Thiếu Huyền hỏi: “Đảo Long Thần sao? Cái tên này quen tai lắm, hẳn là…”
Dường như sực nhớ ra điều gì đó, Tề Thiếu Huyền biến sắc: “Không phải hòn đảo trong truyền thuyết kia chứ? Không phải nó đã mất tích từ lâu rồi sao?”
Ngao Ô gật đầu: “Trong cổ tịch có ghi lai, đảo Long Thần ở nơi sâu nhất của hải vực Hỗn Độn, gần như không xuất hiện.”
“Nhưng trên hòn đảo này có rất nhiều á long tộc, nội tình, cơ duyên cũng không thể tưởng tượng nổi.”
“Thậm chí còn có tin đồn, cội nguồn của Hắc Long nhất tộc của Bắc Hải chính là ở đảo Long Thần, chính là hậu duệ phản tổ của một nhánh long tộc nào đó trên đảo Long Thần.”
“Đương nhiên, đây chỉ là tin đồn trong dã sử, không có cơ sở.”
Nói một hồi, Ngao Ô quay sang sùng bái nhìn Thẩm Thiên: “Long đảo chúng ta vẫn luôn tìm kiếm hòn đảo này suốt vạn năm, nhưng vẫn không thể tìm thấy.”
“Lần trước người leo lên được tòa đảo này chính là tổ nãi nãi của Ngao Băng từ vạn năm trước đấy.”
“Không ngờ lần đầu tiên Thẩm Thiên ca ca tới hải vực Hỗn Độn đã có thể dẫn chúng ta tìm tới đảo Long Thần, thật lợi hại!”
Tề Thiếu Huyền: “???”
Ơ kìa, không phải đảo Long Thần này là do chúng ta cùng nhau tìm ra sao?
Mặc dù đích thật là do tiểu tử Thẩm Thiên này dẫn đường, nhưng vì sao không phải nhờ vận may của Tề mỗ đưa đến chứ?
Nên nhớ, Tề mỗ đã từng là khí vận chi tử đấy!
Giỏi lắm!
Mặc dù trong lòng nghĩ linh tinh nhưng Tề Thiếu Huyền vẫn sáng suốt giữ im lặng.
Dù sao thì, theo như y thấy, từ khi Thẩm Thiên tiến vào hải vực Hỗn Độn đến nay, mỗi lần đi tìm đảo, mục tiêu đều quá chính xác.
Lần đầu tiên là Hải Thần Tinh Lệ đảo, lần thứ hai là Côn Bằng đảo, thậm chí cả đảo Long Thần lần thứ ba này, quá trình tìm kiếm cũng quá mức kiên định.
Nếu các thiên kiêu khác tìm đảo thí luyện đều như tiểu cô nương đi mua sắm, nhìn đông nhìn tây, do do dự dự.
Còn Thẩm Thiên này đi tìm đảo thì khác, cứ như đại lão gia đi mua đồ, hoàn toàn xác định rõ ràng mục tiêu của mình.
Trên đường đi gặp các tòa đảo yêu diễm khác, căn bản hắn không thèm nhìn thêm lấy một cái.
Xét theo tình huống này, việc tìm được đảo Long Thần rõ ràng không phải ngẫu nhiên, mà Thẩm Thiên đã xác định rõ mục tiêu.
Mặc dù không biết Thẩm Thiên tìm được tòa Long đảo đã thất lạc vạn năm này thế nào, Tề Thiếu Huyền quyết định tôn trọng bí mật của hắn.
Đồng thời, cũng nhận nhân tình của hắn.
Đồ đần cũng biết nhất định trên tòa đảo bị tộc Hắc Long nhớ mãi vạn năm không quên này có cơ duyên lớn kinh thiên!
Mình được Thẩm Thiên dẫn lên tòa đảo này, đã nợ hắn một món nợ nhân tình quá lớn.
…
Thẩm Thiên không hề biết suy nghĩ trong lòng Tề Thiếu Huyền và Ngao Ô.
Hiện tại trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là làm sao để tối đại hóa cơ duyên này.
Mặc dù Thẩm Thiên đã thấy hình ảnh cơ duyên lớn nhất tại hòn Long đảo này trên đầu Tề Thiếu Huyền và Ngao Ô.
Nhưng còn mười ngày nữa mới tới đêm trăng tròn là thời điểm cơ duyên xuất hiện, trong khoảng thời gian này, các cơ duyên khác trên hòn đảo cũng tương đối khả quan.
Có câu phú quý cầu trong nguy hiểm, Thẩm Thiên cảm thấy hẳn là mình nên phiêu lưu vài lần.
Ngẫm nghĩ một lát, Thẩm Thiên nói: “Tề huynh, thiên nhãn Tử Phủ của ngươi có thể tìm được bảo vật trên tòa đảo này không?”
Tề Thiếu Huyền kiêu ngạo hất đầu sang một bên: “Mặc dù chiến lực của Tề mỗ kém Thẩm huynh mật bậc, nhưng sức quan sát của thiên nhãn Tử Phủ là vô song.”
“Chỉ cần Tề mỗ muốn nhìn, tất cả kỳ trân dị bảo, đại dược linh dược trong vòng trăm dặm đều không thể thoát khỏi pháp nhãn của Tề mỗ.”
Pháp nhãn này không chỉ là nhìn được bao xa, mà còn có thể nhìn xuyên qua tất cả mọi vật thể ngăn trở.
Chỉ cần đối phương không thiết lập trận pháp che đậy thì không thể cản được thiên nhãn.
Đương nhiên, những tồn tại cường đại sẽ sinh ra cảm ứng với việc nhìn trộm của Tề Thiếu Huyền, thậm chí có thể phản phệ.
Bởi vậy, nếu tùy tiện vận dụng thiên nhãn nhìn trộm cường giả cũng vô cùng nguy hiểm, sơ sẩy một cái là có thể bị đối phương ngàn dặm truy sát như chơi.
Dù sao đi nữa, cường giả cũng có tôn nghiêm của mình.
Nhưng trên tòa Long đảo này, mặc dù thực lực của lũ cự long kia cường đại vô song, nhưng linh trí lại thấp.
Chúng chưa chắc đã để ý việc bị thiên nhãn Tử Phủ của Tề Thiếu Huyền nhìn trộm, có lẽ chưa chắc đã đuổi theo đâu.
“Tất cả kỳ trân dị bảo trong vòng trăm dặm xung quanh đều không thoát khỏi bị Tề huynh dò xét sao?”
Thẩm Thiên nở nụ cười xán lạn: “Vậy thật sự là quá tốt rồi!”
Hai mắt hắn sáng rực nhìn chằm chằm Tề Thiếu Huyền: “Tề huynh, chúng ta hợp tác chơi lớn một lần đi!”