Chương 536: Loạn thế tới gần, đăng lâm long đảo (2)
“Niết bàn hồng hóa? Cũng có mấy phần Phật vận.”
Nam tử cất trường đao vào bao, sắc mặt tỏ vẻ hài lòng: “Xá lợi này đủ một lần luyện thân quá khứ rồi.”
Y vừa dứt lời, một viên xá lợi sáng chói từ trong thi thể bay ra, bị y hút vào lòng bàn tay.
Y thỏa mãn gật đầu, toàn thân hóa thành một tia sáng đỏ như máu bay đi.
Nam tử kia vừa rời đi không bao lâu, hư không lại nứt toác ra, mấy thân ảnh hiện ra.
Mỗi thân ảnh đều có tiên quang nhàn nhạt bao trùm toàn thân, hiển nhiên họ đều đã vượt qua lôi kiếp, là Thánh giả đã ngưng tụ ra tiên khí.
“Chúng ta tới chậm rỗi, Cửu Giới Thánh Tăng đã ngộ hại.”
“Làm sao có thể. Chưởng trung Phật quốc của Cửu Giới Thánh Tăng uy năng vô song, ai có thể giết được ông ấy chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy được?”
“Đao ý lưu lại thật đáng sợ, không ngờ chỉ một đao đã chặt đứt thần thông của Cửu Giới Thánh Tăng, còn chém kim thân của ông ấy làm hai đoạn.”
“Chắc chắn thực lực của người này đã đạt được Thánh Quân ngũ chuyển, và hiểu rất rõ sơ hở của Phật môn.”
“Nếu bổn Tọa không đoán sai, hẳn hung thủ chính là một trong tứ đại Pháp Vương của Tà Linh Giáo.”
“Am hiểu dùng đao, hiểu rất rõ thần thông Phật môn, cũng chỉ có ma đầu kia. Xem ra Tà Linh Giáo lại tái xuất rồi.”
“Tà Linh Giáo ẩn núp vạn năm, bây giờ Vô Sinh Pháp Vương lại đường hoàng xuất hiện làm hại một phương như vậy, xem ra lần này ngũ vực lại đổi trời rồi.”
“Tới Tắc Hạ Học Cung xin chỉ thị của phu tử đi! Nếu Tà Linh Giáo ngóc đầu trở lại, cần phải nhanh chóng nhắc nhở Đế Quân chuẩn bị chiến đấu!”
“Gần đây, thiên kiêu mấy trăm năm qua của ngũ vực tụ tập, các tộc các tông đều xuất hiện rất nhiều tuyệt thế thiên kiêu ngàn năm, thậm chí mấy ngàn năm khó gặp. Chỉ việc này đã phi thường đến mức dị thường rồi.”
“Bình thường trước loạn thế tất có thiên kiêu yêu nghiệt hiện thế, vạn năm trước cũng vậy.”
“Những thiên kiêu này đều là người ứng kiếp. Nếu có đại nạn thật, có lẽ bọn họ là hy vọng quan trọng nhất.”
..
Để giảm bớt ảnh hưởng trái chiều, sự kiện Trung Châu xuất Thánh vẫn chưa được truyền bá ra ngoài.
Thẩm Thiên cũng không biết lúc này đã có một sự tồn tại đáng sợ đủ để xưng hùng trong Thánh giai, đang khí thế dạt dào chuẩn bị đi tìm mình tính sổ.
Hiện giờ hắn còn đang sung sướng chuẩn bị đi vơ vét một hòn đảo nữa!
Đúng vậy, lúc này ba người Thẩm Thiên, Tề Thiếu Huyền và Ngao Ô đã đi tới trước một tòa Hỗn Độn Tinh Đảo có linh khí nồng đậm.
Nhưng lần này thì không được may mắn như trước, ba người chờ trọn vẹn ba tháng mới tới lúc lồng khí hỗn độn của hòn đảo này mở ra.
Mà tòa đảo này còn nằm ở vị trí sâu trong hải vực Hỗn Độn hơn cả đảo Côn Bằng, uy áp tản ra cũng cường đại hơn.
Dù lồng khí hỗn độn đã mở ra, nhưng Ngao Ô cũng suýt nữa thì không vào được.
Cũng may có Thẩm Thiên và Tề Thiếu Huyền bên cạnh giúp đỡ mới có thể cứng rắn mang theo Ngao Ô xông vào tòa đảo này.
Thất bất ngờ, kích thước tòa Hỗn Độn Tinh Đảo này còn hơn xa đảo Côn Bằng, ít nhất cũng phải mấy ngàn dặm vuông.
Không nói ngoa chứ diện tích tòa đảo này còn lớn hơn gấp bội rất nhiều quốc gia trên đại lục.
Chỉ có mấy tháng, ba người thực sự không chắc có thể lục soát sạch sẽ tòa đảo này.
Càng quan trọng hơn là, linh khí trên tòa đảo này còn nồng đậm hơn so với đảo Tinh Lệ và đảo Côn Bằng lần trước bọn Thẩm Thiên xông vào.
Trên hải đảo mấy ngàn dặm vuông, khắp nơi đều là rừng cây rậm rạp, sông núi uốn lượn, đủ loại dị thú ẩn hiện trong đó.
Thỏ có cánh trắng tinh như tuyết, hươu năm màu lưng phủ đồ án thất tinh, thiên mã một sừng toàn thân tỏa sáng vàng rực rỡ, và cả thần loan toàn thân bảy màu…
Dường như tòa đảo này là thế ngoại đào nguyên, hoàn toàn không bị tu sĩ thế tục xâm nhiễm.
Đương nhiên, mặc dù dám dị thú này nhìn thì có vẻ đáng yêu mỹ lệ, nhưng htaan là sinh linh ở sâu trong hải vực Hỗn Độn, sức chiến đấu của chúng cũng cường đại đến mức đáng sợ.
Cũng chỉ vì muốn cướp củ cà rốt của một con thỏ có cánh nào đó mà Ngao Ô đã bị nó đạp cho một cái bay tít mấy trăm trwojg.
Nếu không có được huyết mạch long tộc cường đại, sinh mệnh lực cực kỳ cứng rắn thì có thể y đã bị đạp chết rồi.
Việc này khiến cho Ngao Ô rất ấm ức, tức giận đến mức gào lên ngao ngao!
…
Nhưng cường đại nhất tòa đảo không phải đám dị thú này mà là á long thú cường đại đến mức đáng sợ.
Đúng vậy, á long, là ngụy long tộc cường đại có được huyết mạch của chân long!
Rồng sinh chín con đều có khác, trên thế gian này có rất nhiều hậu duệ của logn tộc.
Khác hẳn với hắc long thuần huyết trên Long đảo, á long tộc trên tòa đảo này không có tí linh trí nào cả.
Bọn chúng giống rồng phương Tây mà kiếp trước Thẩm Thiên từng thấy trên phim ảnh hơn, có sức mạnh cường đại, đồng thời vô cùng tàn bạo.
Tỷ như xích tu hỏa long khống chế dung nham núi lửa, hắt xì hơi một cái là có thể khiến núi lửa phun trào.
Lại như phong thần dực long có năng lực khống chế gió bão, nó đi tới đâu, cuồng phong quét sạch, gió lốc có thể cắt chém mọi trở ngại.
Còn cả kim cương man long có thể khống chế đại địa, toàn thân đều được bao phủ bởi linh thạch kim cương sáng lấp lánh, gần như có thể phòng ngự tuyệt đối.
Cũng như bát tí thương long có thể khống chế biển khơi, hoàng kim thánh long có năng lực khống chế ánh sáng, hay hắc ám độc long có năng lực sử dụng kịch độc, vân vân và vân vân.
Những á long tộc cường đại này thống trị hòn đảo này, trong đó phần lớn cự long trưởng thành có thực lực có thể sáng với Thiên tôn bên ngoài.
Thậm chí cả Thẩm Thiên và Tề Thiếu Huyền có thể lờ mờ cảm nhận được, sâu trong hòn đảo còn có khí tức càng đáng sợ hơn chiếm cứ, đó là uy áp của lĩnh vực Thánh giai.
Trên hòn đảo này lại có tồn tại có thực lực có thể sánh với Thánh giai vô thượng!
Điều này khiến cho ba người ban đầu định biến thành đạo tặc cướp sạch hòn đảo dần dần thoái ý.
Thực ra, nếu chỉ có một hai con cự long cấp Thiên Tôn, thì dựa vào sức mạnh của long nguyên thuần huyết áp chế, ba người cũng không sợ.
Nhưng cự long cấp Thiên Tôn trên hòn đảo này không tới mấy trăm cũng tới một trăm tám mươi con, mà có rất nhiều con thực lực có thể sánh với chiến lực của Thiên Tôn đỉnh phong.
Trong tình huống này, nếu quá phách lối, trên cơ bản là không khác gì đi tìm chết.