Chương 558: m Dương Lưỡng Nghĩa Nhãn, trà Thiên Tâm Ngộ Đạo
Mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình, rời khỏi Huyền Vũ hư động. Đương nhiên là trước khi đi không quên hành lễ với tấm bia đá.
Dù sao thì cũng đã nhận được kế truyền của Trường sinh đại đế, về tình về lý cũng nên đáp lễ.
Thậm chí Thẩm Thiên còn quyết định truyền lại Trường Xuân kinh cho Võ Vô Địch.
Dù sao thì Võ Vô Địch cũng là con Huyền Vũ ngàn năm hiếm có của Huyền Quy thần tộc Bắc Hải, có đủ tư cách để khoác lên mình tấ máo choàng của Trường Sinh đại đế.
Khi Thẩm Thiên lại lần nữa đưa mọi người đến long đảo thì trời đã nhá nhem tối.
Ánh sao rọi xuống long đảo, vầng trăng đêm đó vô cùng sáng.
Nếu có tu sĩ nào tu hành công pháp hệ âm thì lúc này nhất định sẽ vô cùng hưng phấn.
Bởi vì, thuộc tính thuần âm trong tinh hoa trăng sao rất là thuần khiết, rất tốt cho quỷ tu, yêu tu.
Nhìn ánh trăng sáng như miếng ngọc, gương mặt Thẩm Thiên mang theo sự mong chờ.
Dựa theo khung cảnh mà cơ duyên hiển thị thì chính là hôm nay!
Tề Thiếu Huyền tay cầm Phương Thiên Long Kích, con mắt tím giữa trán nhìn xung quanh một cách cảnh giác.
Tuy xung quanh không có cự long nhwnh Tề Thiếu Huyền vẫn rất cảnh giác: “Thẩm huynh, bây giờ chúng ta đang đi đâu vậy?”
Thẩm Thiên cười nói: “Cũng không giấu gì, mấy ngày mà Thẩm Thiên đi lang thang trên long đảo đã phát hiện ra một mật cảnh, chắc trong đó có đại cơ duyên.”
Thẩm Thiên vừa mới dứt lời, 3 người còn lại đều đơ ra.
Lại phát hiện 1 mật cảnh nữa?
Thẩm huynh, huynh đang đùa với chúng ta sao?
Mật cảnh là gì? Mật cảnh là một nơi được giấu vô cùng kĩ.
Mà tên này cứ cách mấy ngày lại tìm được một mật cảnh nữa?’ Thẩm huynh, huynh còn nói mình không phải con của Khí vận sao!
Tề Thiếu Huyền nhìn Thẩm Thiên: “Vậy so với Huyền Vũ không gian thì Thẩm huynh thấy mật cảnh đó như nào?”
Thẩm Thiên cười nói: “Không biết nữa vì Thẩm mỗ cũng chưa vô coi qua.”
……
Ba người họ nhìn nhau, bỗng cảm thấy cảm động vô cùng.
Ai cũng biết rằng, thường mật cảnh đều chứa đựng tài phú và cơ duyên cực lớn.
Người đầu tiên bước vào mật cảnh sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối, thậm chí có thể trực tiếp càn quét 90% trở lên đồ ngon.
Người vào sau còn không húp được canh thừa.
Rõ ràng Thẩm huynh đã phát hiện được mật cảnh mới, nhưng lại thông báo cho bọn này cùng vào. Đây đúng là tinh thần của Mạnh Thưởng!
Bọn họ không biết rằng, Thẩm Thiên không kiểm soát được nguy hiểm bên trong mật cảnh nên mới lôi họ vào cuộc.
Bởi vì bọn họ biết rằng thực lực của Thẩm Thiên coa hơn bọn họ.
Nếu Thẩm Thiên không thể đối phó được với những nguy hiểm đó thì cho dù có là lôi bọn họ vào cuộc thì cũng chỉ là mất vài cái mạng thôi.
Thậm chí nếu gặp phải nguy hiểm, có thể Thẩm Thiên còn phải cứu bọn họ.
“Thẩm huynh đừng nói gì nữa. Sau này huynh chính là huynh đệ thân thiết của Vương mỗ này rồi.”
Vương Thần Hư hất mái tóc bạc của mình, trợn quầng thâm mắt lến nói: “Nếu sau này có gì cần thì Vương mỗ ta nguyện lên núi đao, xuống biển lửa, mất hết thọ nguyên cũng không rời nửa nước.”
Tề Thiếu Huyền nhìn Vương Thần Hư bằng nửa con mắt: “Thế ngươi đốt luôn số thọ nguyên còn dư đi.”
Vương Thần Hư: “...”
Nhìn Tề Thiếu Huyền và Vương Thần Hư đấu khẩu, Thẩm Thiên khóc không được, cười cũng không xong.
Không biết có phải tại hai tên này bát tự không hợp hay không, rõ ràng là anh hùng không đánh không quen mà lại nói chuyện độc mồm với nhau như vậy.
Cũng không biết là đang tranh giành cãi lộn cái gì.
Hai người đi theo Thẩm Thiên, nhanh chóng rời khỏi đầm lầy kịch độc, bay ra ngoài mấy trăm dặm.
Đêm đó trên long đảo hình như hơi khác, tất cả những con cự long đều thu mình lại, ngoan ngoãn ở trong tổ của mình.
Cả cái long đảo như đang có động đất, âm thành ì ầm truyền lên từ lòng đất như thể có sấm rền bên dưới, lại giống như có một con sông nước chảy cuồn cuộn.
Bầu không gian ngập tràn uy lực lớn mạnh, như thể một thế lực lớn mạnh nào sắp giáng xuống vậy.
“Thẩm Thiên ca ca, Thiếu Huyền ca ca, ta cảm thấy huyết mạch đang run rẩy.”
Sắc mặt Ngao Ô hơi khó coi, thậm chí không thể duy trì được nhân hình, hiện ra nguyên hình.
Tề Thiếu Huyền cau mày nhìn Thẩm Thiên: “Thẩm huynh, cái này...”
Thẩm Thiên lắc đầu: “Không phải lo lắng, chắc đây là biến số đặc định nào đó của long đảo, kiên trì một chút là qua thôi.”
Hàng người tiếp tục đi về phía trước.
May là trừ Ngao Ô ra thì suy cho cùng, ba người còn lại vẫn là con người, nên không cảm thấy uy nghiêm của kẻ thượng vị trong long tộc một cách rõ ràng như Ngao Ô.
Mọi người đi vòng quanh đảo Long thần trong hơn một ngàn dặm. Cuối cùng dừng ở trước một cái thung lũng khổng lồ.
Cái thung lũng này chu vi hơn chục ngàn dặm, Linh khí nồng đậm lượn lờ xung quanh.
Càng kì dị hơn là, cái thung lũng khổng lồ này ẩn chứa một “trường vực” tột đỉnh nào đó, có thể phân hóa âm dương một cách tự nhiên.
Nửa bên trái của thung lũng này là dung nham đang không ngừng chảy cuồn cuộn, tỏa ra một lượng nhiệt lớn đến mức khiến người nhìn thấy ngộp thở.
Còn nửa bên phải của thung lũng là Vạn Tái Huyền Băng rét đến thấu xương, tựa như chỉ còn nhìn một cái thôi là tròng mắt sẽ đông cứng.
Hai cực nóng lạnh nhất trên đời cư nhiên ở cùng một cái thung lũng.
Hiển nhiên là cái thung lũng này không hề đơn giản.
Thẩm Thiên chậm rãi nói: “Thẩm mỗ từng đọc qua một cuốn “Khuy Thiên Linh Lục”, bên trong ghi chép các loại Ngũ Vực Truyền Thế trường vực.
“Nếu Thẩm mỗ đoán không sai thì thung lũng này cũng nằm trong số đso, chắc là m Dương Lưỡng Nghĩa Nhãn trong truyền thuyết.”
m Dương Lưỡng Nghĩa Nhãn là trường vực cao nhất trong năm trường vực, chứa đựng sự vô cùng của tạo hóa.
Nhất là những kẻ mạnh tu hành công pháp chí âm, chí dương. Nếu tìm được trường vực này chẳng khác gì tìm được bảo địa để tu luyện.
Đương nhiên là so với chí bảo mà m Dương Lưỡng Nghĩa Nhãn đang dưỡng dục thì bản thân trường vực lại không bằng.
Trong Dương Ngư nham thạch lại nhìn thấy một mảnh Huyền Băng m Ngư Nhãn, bên trên có trồng một cái cây.