Chương 557: Long đảo tính toán chi li (3)
Một khi đã giấu đi bản ngyên khí tức thì đó ai phát hiện ra được. Phơi phới, vô tình và vô liêm sĩ như thế đấy!
Cuộc truy kích điên cuồng này diễn ra liên tiếp ba ngày, đám cự long không những không uy hiếp được Thẩm Thiên mà ngược lại còn bị Thẩm Thiên nhân lúc hỗn loạn lấy đi không ít bảo vật.
Cuối cùng, đám cự long bị chèn ép đến nỗi đứa nào đứa nấy tiu nghỉu bay về tổ.
Dù sao thì cũng đuổi không kịp, đánh lẻ thì chưa chắc đánh thắng, đã vậy tên này còn biết cách ẩn thân bất cứ lúc nào nữa.
Truy sát như thế nào?
Vốn dĩ không có cuộc truy sát nào hết được chưa!
Bây giờ đám cự long chỉ có thể cầu khấn cho tên nhóc chết tiệt đó mau rời khỏi long đảo đi.
Như vậy thì mọi người đều an toàn.
Ba ngày qua Thẩm Thiên rất là high, bị đám cự long cấp thiên tôn truy sát đã giúp cho Côn Bằng pháp có tiến bộ vượt trội.
Bây giờ hắn lại dùng Côn Bằng pháp thôi động Kìm Hóa Tiên Kim, để nó trở nên giống như Côn Bằng, tốc độ nhanh đến mức khiến thiên tôn phải run rẩy.
Con trai là phải nhanh!
Câu nói này đã được Thẩm Thiên quán triệt đến cực độ!
Đương nhiên, Thẩm Thiên không phải chưa từng gặp qua nguy hiểm. Trong ba ngày này có một lần hắn vô tình đến gần khu trung tâm của long đảo.
Lúc đó hắn đã cảm nhận được nguy hiểm chết chọc mãnh liệt vô cùng tận.
Có hơn ngàn cái móng vuốt rồng trực tiếp lộ ra trên hư không, dường như có thể che lấp cả bầu trời. Đứng trước những chiếc móng vuốt rồng đó, Thẩm Thiên cảm thấ ymình nhỏ bé yếu đuối như một con kiến.
Nếu không phải nhờ Thẩm Thiên đào đất chạy nhanh, đồng thời thu lại khí tức ngay lập tức.
Thì đã trở thành miếng thịt ngon của nó rồi.
Điều này đã khiến Thẩm Thiên triệt để sinh lòng kính sợ với long đảo.
Ốc đảo trông hoang vu cùng cực này lại không hề đơn giản như hắn tưởng tượng.
……
Những thánh giới cự long vẫn luôn ở trung tâm khu vực đó rốt cuộc có trí tuệ cao cấp hay không, tại sao lại ở nơi thâm sâu mãi không ra?
Là vì phải canh gác cái gì à?
Hay là bị một loại cấm kị nào đó giữ lại?
Xì, tính toán chi li!
Sau khi trốn thoát từ trung tâm long đảo, cả người Thẩm Thiên bớt phô trương hẳn đi.
Dù sao thì quy luật của tu tiên giới là cá lớn nuốt cá bé. Hơn nữa mật cảnh Hỗn Độn hải vực này cũng nguy hiểm trùng trùng.
Không ai biết nơi này cất giấu bao nhiêu bí mật. Nếu mất cảnh giác thì rất có thể sẽ chết lúc nào không hay.
Trên người còn biết bao món bảo bối chưa được cất đàng hoàng, Thẩm Thiên thật sự không món mất mạng ở nơi này.
Khí tức trên người đã được thu lại rồi, Thẩm Thiên lại giang đôi cánh sau lưng ra, bay về đầm lầy.
Mà lúc này, con Hắc Ám độc long tội nghiệp kia vừa mới khắc phục được nỗi sợ trong lòng, đang định bay về nhà.
Thế mà, nó chỉ vừa đạp nửa bàn chân xuống lớp bùn lầy mềm mềm kia, ánh sáng màu vàng kim chói lọi đó lại xuất hiện trước mặt hắn.
Người đó lại quay về rồi!
À hú~
“Hu hu hu~ Hu hu hu~”
Hắc Ám độc long bị dọa đến ngáo người, liền co chân chạy.
Sau đó nó vắt giò lên cổ chạy về hướng ngược lại, tựa như chỉ cần chậm một giây là sẽ lên dĩa vậy.
“Ngươi là con độc long yếu đuối nhất mà ta từng gặp.”
Thẩm Thiên lắc đầu, cơ thể hắn bị pháp lực bao bọc lấy, bay thẳng vào đầm lầy, rất nhanh sau đó liền tìm thấy lối vào Huyền Vũ mật cảnh.
Lúc này Thẩm Thiên mới thở phào một hơi.
“Cuối cùng Thẩm huynh ca ca cũng về rồi!”
Ngao Ô cười nói: “Mấy ngày nay Thiếu Huyền ca ca cứ đòi ra ngoài tìm huynh. Bọn ta lo lắng cho huynh lắm đấy.”
Tề Thiếu Huyền quay mặt đi một cách không tự nhiên: “Nói bậy, Tề mỗ chỉ muốn ra ngoài do thám tình hình coi mấy con rồng đó thế nào rồi thôi.”
Vương Thần Hư ở bên cạnh chu môi nói: “Thôi đi! Ta thấy ngươi muốn trốn ra ngoài để quang minh chính đại luyện Bất Tử Trường Xuân kinh thì có!”
Cái tên kiêu ngạo này, rõ ràng chê tư thế ngồi thiền của Trường Xuân kinh không đẹp nên định lén tu luyện một mình .
Tiện nhân đạo đức giả!
Tề Thiếu Huyền đỏ mặt: “Ngươi...sao ngươi có thể vô cớ vu khống ta!”
Vương Thần Hư cười khinh miệt, cũng lười so đo với tên đó, nên tiếp tục căng não ra thổ nạp, mái tóc trắng phất phơ trong gió.
Hiển nhiên là sau khi tính mạnh bị uy hiếp xong, hiểu biết của Vương Thần Hư với “Bất Tử Trường Xuân kinh” đã được nâng cao nhanh chóng, thâm sâu tận xương tủy.
Hắn bò xuống trước tấm bia đá Trường sinh, tứ chi chống xuống đất, nhìn từ xa tư thế đó giống như 1 con Long Quy đang cõng bia đá vậy.
Tuy tư thế không được nho nhã lắm nhưng hiệu quả cực kì tốt mà.
Thẩm Thiên có thể cảm nhận được lượng lớn Linh khí đang hội tụ về phía Vương Thần Hư, bù vào phần trống của xác thịt.
So với lượng thọ nguyên bị hao tổn của Vương Thần Hư thì lượng Linh khí này chỉ như muối bỏ biển. Nhưng cũng coi như có tiến bộ rõ ràng rồi.
Chí ít thì nếu tiếp tục kiên trì như vậy thì Vương Thần Hư sẽ có hi vọng bù lại toàn bộ thọ nguyên đã bị mất đi của mình trong mấy năm tới.
Đối với người tu tiên thì mấy năm ngắn ngủi đó chẳng đáng là gì.
Có thể một lần bế quan kéo dài mấy năm sẽ khôi phục được mấy trăm năm thọ nguyên, tóm lại là đừng cố quá làm gì.
Đương nhiên tiền đề là sau này Vương Thần Hư phải tiếp tục duy trì, đừng động chút là đòi chém đòi giết.
Nếu không, thọ nguyên của hắn chỉ có thể thăng trầm lên xuống bất định.
Ờm,
Giống y như giá cổ phiếu của thời hiện đại vậy.
……
“Được rồi, mọi người đừng ồn ào nữa.”
Thẩm Thiên khóc không được, cười cũng không xong: “Lần này Thẩm mỗ ra ngoài dụ mấy con cự long đó đuổi theo mấy vòng.”
“Đoán chừng hiện tại mấy con cự long đso đã bỏ việc truy sát chúng ta rồi, mọi người có thể đi lại thí luyện thoải mái.”
Thẩm Thiên vừa nói xong, cả 3 người đều sáng mắt lên.
Hai người tụi mình trốn trong Huyền Vũ hư động này mấy ngày nay không dám ra ngoài còn không phải tại vì bị mấy con cự long đó bao vây sao!
Không ngờ Thẩm huynh lại có thể ứng phó với mấy con cự long đó, sự thật không cần nghi ngờ.
Ngao Ô nhìn Thẩm Thiên, không hổ là đối tác khế ước với Cố nãi nãi.
Quả nhiên là mạnh hơn Thiếu Huyền ca ca nhiều.