Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận

Chương 562: Khóa giới vạn cổ, tranh minh cùng thiên kiều (2)

Chương 562: Khóa giới vạn cổ, tranh minh cùng thiên kiều (2)
­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­
Đương nhiên là những Long Nguyên quả mà Thẩm Thiên chọn đa số đều là những quả ở tầng cao.
Nếu Thẩm Thiên chọn những quả ở tầng thấp thì sức đề kháng cũng giảm đi nhiều.
Hi hi, các ngươi cứ vùng vẫy đi!
Càng vùng vẫy càng kích thích bổn Thánh Tử ta.
Thẩm Thiên vơ vét đống Long Nguyên quả, thậm chí thi triển luôn cả Chiến Thần Biến.
Ánh sáng ngũ sắc bao trùm lấy cơ thể Thẩm Thiên, từng sợi tóc trên đầu hắn dựng đứng lên.
Hàng rào phòng thủ vốn đã rất vững chắc nay lại không thể chịu nổi một đòn, nó vốn dĩ không thể ngăn được Thần Thiên hái quả..
Tề Thiếu Huyền và Vương Thần Hư bên canh muốn tận lực bắt chước lại, lúc này đang nhìn đến nõi đờ người ra/
Dường như bởi vì tu vi của bọn họ đã lên đến Nguyên Anh kì nên sức đề kháng của Long Nguyên quả phải mạnh hơn nữa mới được.
Lần thu gom Long Nguyên quả đầu tiên đã hứng chịu sự phản kháng mạnh mẽ như vậy.
Hai người tốn hơn nửa canh giờ mới thành công hái được một trái Long Nguyên quả.
Đồng thời, nhẫn không gian của Thẩm Thiên đã chứa hơn 30 trái Long Nguyên quả chất lượng cao.
Người đấu với người, đúng là tức chết!
Ầm~
Đột nhiên, dung nham dưới gốc cây Long Nguyên thần mộc bắt đầu sôi ùng ục lên.
m Dương Lưỡng Nghĩa Nhãn bắt đầu khẽ chấn động, cây Long Nguyên thần mộc cao mấy ngàn trượng đang từ từ chìm xuống đất.
“Ta còn chưa hái đủ sao ngươi lại rút xuống dưới rồi?”
Thẩm Thiên khẽ nhếch khóe miệng, mỗi một trái Long Nguyên quả màu vàng đỏ là một Linh khí cực phẩm, thậm chí có thể là Thánh khí.
Nếu không thì dùng nó làm món trái cây tráng miệng sau bữa ăn chính cũng là thần dược cực phẩm để rèn luyện thể hình rồi.
Không được, kiểu gì cũng phải hái thêm vài trái nữa!
Nghĩ vậy, Hoàng kim thần dực mọc ra sau lưng Thẩm Thiên. Trong chớp mắt, thân hình của Thẩm Thiên đã xuất hiện trên Long Nguyên thần mộc.
Phệ tiên đằng lại được phóng vút ra, nhắm thẳng vào quả cao nhất trên Long Nguyên thần mộc.
Keng!
Xung quanh Long Nguyên quả tỏa ra ánh sáng chói lọi như được đúc ra từ Tiên Kim.
Phệ tiên đằng của Thần Thiên được bao phủ bởi ‘trọng thủy’, sở hữu khả năng phá giáp vô song, nhưng lại chỉ có thể để lại vết trắng trên lớp phòng ngự.
Hiển nhiên là Long Nguyên quả tột đỉnh đó vô cùng quan trọng.
Tuy là không biết tại sao nhưng Long Nguyên thần mộc sống hơn mấy ngàn năm tuổi này không thể phát triển được trí khôn.
Nhưng có một điều hiển nhiên là, nó vốn dĩ không hề muốn Thẩm Thiên hái trái Long Nguyên quả tột đỉnh đó xuống, vì giá trị của nó quá cao!
Đó cũng là trái Long Nguyên quả duy nhất khiến xác thịt Thẩm Thiên dâng lên khát vọng chiếm hữu mãnh liệt như kì vật thiên địa vậy.
Điều đó cũng khiến cho Thẩm Thiên quyết tâm hái được quả này.
Nhât niệm hoa khai, quân lâm thiên hạ.
Từng đóa hoa bỉ ngạn trắng mọc trên phệ tiên đằng, khiến cho phệ tiên đằng trở nên huyễn hoặc vô cùng.
Soạt~
Sát Chiêu được ẩn giấu lâu ngày, một phát là trúng.
Phệ tiên đằng thành công đâm cuyên lớp phòng ngự cứng như thép, quấn chặt vào Long Nguyên quả trên cùng.
Ầm~
Long Nguyên thần mộc chấn động kịch liệt, tốc độ rút xuống đất càng nhanh hơn.
Rõ ràng là loại quả tột đỉnh đó chứa đựng sức mạnh to lớn, nó kéo căng phệ tiên đằng ra.
Giờ phút này, Thần Thiên thậm chí cảm nhận được sức mạnh của mình ngang bằng với thiên tôn đỉnh phong, cả người bị kéo bay về phía Thần mộc.
Ta không tin không hái được ngươi xuống!
Thẩm Thiên cắn răng, Phệ tiên đằng trực tiếp phóng về phía của quả Long Nguyên tột đỉnh.
Trong chớp mắt, kiếm quang chói lóa tỏ ra khắp nơi.
Phi tiên kiếm khí kinh diễm lại tái hiện!
……
Keng!
Những quả Long Nguyên treo trên cành cây bị Phệ tiên đằng trong tay Thẩm Thiên kéo xuống.
Long Nguyên thần mộc được bao trùm trong ánh sáng màu vàng đỏ, nhanh chóng nhày vào bể dung nham.
Như thể đang sợ chỉ cần ở lại lâu chút nữa thì lông cũng chẳng còn.
Tề Thiếu Huyền: “...”
Vương Thần Hư: “...”
Ngao Ô: “....”
Thẩm huynh lại hái nhiều đến mức cái cây Long Nguyên thần mộc phải trốn đi luôn.
Đoán chừng sau 300 năm, 500 năm, thậm chí là một ngàn năm thì cái cây Long Nguyên thần mộc này cũng chẳng dám xuất đầu lộ diện nữa đâu.
“Cuối cùng cũng đến tay, mệt chết đi được.”
Thẩm Thiên ôm lấy Long Nguyên quả trong tay trông như đang ôm lấy một mặt trời nhỏ sáng chói.
Thậm chí là sau khi đã rụng khỏi cành cây rồi, trái Long Nguyên đó vẫn còn khẽ cử động.
Ba người còn lại còn chưa kịp nói gì thì đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Bởi vì bọn họ phát hiện ra cây trà ngộ đạo ở đầu bên kia m Dương Lưỡng Nghĩa Nhãn cũng bắt đầu rung nhẹ.
Không ổn rồi, nó cũng muốn chạy trốn.
Thẩm Thiên nhanh tay lẹ mắt, triển khai Hoàng kim thần dực sau lưng ra, cả người hắn biến thành một tia sáng, bay vụt về phía cây trà ngộ đạo.
Vút~
Vút vút vút~
Vút vút vút vút vút ~
Cảm nhận được khí tức của Thẩm Thiên đang xông về hướng này, cây trà ngộ đạo trông còn hoảng loạn hơn.
Từng chiếc lá chưa trưởng thành lũ lượt rụng khỏi cành cây, xông về phía Thẩm Thiên như mưa.
Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên là, cái cây trà ngộ đạo này rõ ràng đã có hơn triệu năm tuổi mà lại không phát triển được trí tuệ cao đẳng.
Thậm chí đến thủ đoạn tấn công cũng thiếu thông minh như vậy, mấy ngàn cái lá cũng như mấy ngàn người thường đến bao vây thôi.
Không biết sức mạnh thực sự của nólà như vậy hay là do chịu phải hạn chế về quy luật nữa.
Thẩm Thiên chắp tay thi triển pháp ấn: “Côn Bằng pháp - Bắc Minh Thôn Thiên!”
Một con cá Côn Bằng khổng lồ xuất hiện sau lưng Thẩm Thiên.
Nó chậm rãi mở miệng ra, trong chớp mắt\ hóa thành một cái xoáy nước trên không mang lực hút vô song.
Sau khi những chiếc lá bị hút vào trong xoáy nước đều mất đi khả năng tấn công, bị Thẩm Thiên cho vào một cái hũ.
Tuy những chiếc lá đó chưa lớn hẳn những đùng để nấu trứng gà trà cũng thơm lắm,một người cần kiệm như hắn không muốn lãng phí.
Thấy đòn tấn công của mình vô dụng với Thẩm Thiên, cây trà ngộ đạo đó bắt đầu khẽ rung.
Tiếp đó, những cái rễ ngoằn ngoèo của nó nhanh chóng khoan xuống đất.
Mà lúc này, khoảng cách từ Thẩm Thiên đến chỗ cây trà ngộ đạo còn chưa đến ngàn trượng, thậm chí có thể ngửi thấy mùi thơm nồng nàn của lá trà.
Ầm~
Trên bầu trời vang lên Đại đạo chi âm.
Những chiếc lá trà ngộ đạo trưởng thành màu bạc cũng bắt đầu chậm rãi rụng xuống.
Có cái biến thành cái chuông lớn kêu ầm ầm, tạo ra vô số sóng âm sát khí tấn công Thẩm Thiên.
Có cái biến thành một thanh tiên kiếm tối cao, phân tách thành ba nghìn kiếm, bất cứ khoảng không nàon mà chúng đi qua cũng bị càn quét, sát hại Thẩm Thiên.
Có cái lại biến thành một chiếc rìu ma thuật màu đen, toát ra vẻ hung dữ quái dị và luồng sát khí khủng khiếp khiến người ta rợn tóc gáy.
Một số khác lại biến thành linh thú như Đào Ngột, Cùng Kì, Đằng Xà, Phụng Hoàng lửa, v.v.
Tương truyền, lá trà ngộ đạo có thể khắc chế quy luật của trời và đất, hồi sinh nwhnxg sinh vật sát phạt của tu sĩ thời xưa.
Lúc này, Thẩm Thiên cảm thấy mình đang khóa giới vạn cổ, tranh minh cũng những thiên kiều từ thời thượng cổ.
Trong đầu hắn chỉ còn một suy nghĩ, đó là những thiên kiều thời thượng cổ mà lá trà ngộ đạo khắc chế ra...
Sao lại yếu như vậy~

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất