Chương 561: Khóa giới vạn cổ, tranh minh cùng thiên kiều (1)
Tu vi Kim Thân cảnh của bổn thái tử thật sự là yếu quá đi mà!
Ngao Ô khóc không ra nước mắt!
Đột nhiên bên cạnh hắn lóe lên ánh sáng màu vàng kim.
Toàn thân Thẩm Thiên được bao bọc bởi Khí diệm màu vàng kim, cơ thể hắn nhìn như được làm bằng vàng.
Hắn chậm rãi vươn tay phải ra, một sợi dây leo màu xanh phỉ thúy trực tiếp bay về phía cây Long Nguyên.
Long Nguyên quả mà hắn chọn nằm ở vị trí còn cao hơn cả trái mà Ngao Ô chọn, ánh sáng và long uy tỏa ra cũng nồng đậm hơn.
Sau khi cảm nhận được đòn tấn công của Thẩm Thiên, hoa văn trên trái Long Nguyên quả đó tỏa ra ánh sáng chói lọi tạo thành một lớp rào cản dày dặn.
Thế nhưng lại chẳng có tác dụng gì.
Dây leo màu xanh phỉ thúy được phủ chất lỏng màu trắng bạc, sức mạnh càng tăng cao.
Oành!
Lớp phòng ngự màu vàng đỏ trực tiếp bị xuyên thủng, ánh sáng vàng đỏ bắn tung tóe như máu, không thể ngăn cản.
Dây leo quấn lấy trái Long Nguyên quả đó, trực tiếp hái xuống từ trên cành cây, rơi vào trong tay Thẩm Thiên.
“Thẩm Thiên ca ca thật lợi hại, chỉ một chiêu đã thành công hái xuống Long Nguyên quả rồi!
Trong mắt Ngao Ô tràn đầy sùng bái, không hổ là thiên kiều mạnh nhất Đông Hoang.
Quả nhiên là Thẩm Thiên ca ca mạnh hơn Thiếu Huyền ca ca nhiều!
……
Tề Thiếu Huyền ở bên cạnh cảm thấy gato~
Còn Vương Thần Hư thì não đang căng như dây đàn, hiện tại vẫn còn đang xoắn xuýt.
Có nên liều mạng thử một lần, nhưng lỡ như liều mạng xong rồi không thu lại được gì hết thì phải làm sao?
Thọ nguyên của lão phu sắp cạn, thật sự không động đậy nổi nữa!
“Đây là Long Nguyên quả à?
Mọi người đều chạy lên nhìn chằm chằm vào loại quả đó.
Long Nguyên quả trên tay Thẩm Thiên to cỡ cái bưởi, cả người tỏa ra ánh sáng màu vàng đỏ.
Bề mặt của nó bao phủ một lớp hoa văn rồng độc đáo, nhẹ nhàng sờ vào lớp hoa văn sẽ phát ra tiếng rồng kêu.
Thẩm Thiên nhẹ nhàng hái Long Nguyên quả xuống rồi ném cho Ngao Ô: “Ngao Ô, tặng đệ đấy.”
Ngao Ô đờ đẫn cả người.
Không ngờ Thẩm Thiên ca ca lại tặng ta một món chí bảo quý giá như vậy?
Phải biết rằng chỉ cần Thẩm Thiên bằng lòng thì có thể dễ dàng dùng Long Nguyên quả để đổi một món Thánh khí.
Đúng thế, là Thánh khí, không hề pha trộn một chút phân tử nước nào!
Tuy Thánh khí rất quí giá nhưng vật như vậy ở Bắc Hải Long tộc không thiếu.
Dù sao thì chỉ cần Chân Thánh từ Tam kiếp trở lên bằng lòng bỏ ra chút thời gian là có thể tạo ra một món Thánh khí.
Nhưng Long Nguyên quả là thứ không phải muốn là có được, phải biết rằng Long tộc đã tìm kiếm cả chục ngàn năm mà đến vị trí của Long đảo cũng không thể phát hiện ra.
Chứ đừng nói đến việc lấy được Long Nguyên quả cao cấp như thế này trên Long đảo.
Chỉ tính đến công dược của Long Nguyên quả trên tay Thẩm Thiên thôi. Ngao Ô cũng có thể khẳng định rằng chi cần mình tự thu phục được thì sẽ nắm được bảy phần thành công thẳng tiến lên cửu phẩm.
Đối với việc gia tăng sức mạnh và ‘nội tình’ của Long tộc đều hoàn toàn vượt xa một món Thánh khí cỏn con.
Ngao Ô cảm thấy hơi ngại: “Thẩm Thiên ca ca cứ giữ lấy đi, lấy đó quay về đổi lại thù lao với cha ta.”
Thẩm Thiên khẽ nở nụ cười nói: “Đệ đã gọi ta một tiếng ca ca, tức là đã trở thành huynh đệ với Thẩm mỗ rồi, chỉ là một trái Long Nguyên quả cỏn con, tặng thì tặng thôi, liên quan gì đến thù lao?”
Thẩm Thiên vừa dứt lời, hào quang trên đầu Ngao Ô cũng bùng sáng lên, điểm tím cũng lan rộng.
Mà bản thân Thẩm Thiên cũng được thả lỏng, chỉ cảm thấy ‘dục tiên’ vô cùng thoải mái
Hắn nở một nụ cười chân thành.
……
Chỉ là một trái Long Nguyên quả cỏn con thôi sao?
Ba người bên cạnh không hề biết suy tính trong lòng của Thẩm Thiên mà chỉ cảm thấy sốc.
Sốc vì lòng chân thành của Thẩm Thiên, sốc vì sự trượng nghĩa của Thẩm Thiên, sốc vì lòng khoan dung của Thẩm Thiên.
Đổi lại là bọn họ thì chưa chắc đã nỡ đem tặng một món chí bảo như thế cho người khác.
Dù sao thì ít nhất thứ đó cũng có thể đổi lại Thánh khí Long tộc đấy!
Ngao Ô cảm động, mắt lưng tròng, hắn nhận Long Nguyên quả nói: “Thẩm Thiên ca ca hãy yên tâm, đệ nhất định sẽ nói với phụ hoàng rằng trái Long Nguyên quả này là do Thẩm Thiên ca ca hái giúp.”
“Đợi sau khi về đến Long đảo, đệ sẽ bảo phụ hoàng tặng huynh một món Thánh khí coi như thù lao cho trái Long Nguyên quả.”
“Thẩm Thiên ca ca ngàn vạn lần xin đừng từ chối, huynh có thể không nhận vì lòng cao thượng của mình.”
“Nhưng Long tộc cũng không thể không tặng vì đó là lòng kiêu ngạo của Long tộc ta!”
Hửm~????
Thẩm Thiên cau mày, sao câu này nghe quen tai quá vậy.
Long tộc hào phóng như vậy sao?
Cũng đúng, dù nói gì đi nữa thì bảo bối ở Long tộc là nhiều nhất.
Thẩm Thiên cơ trí nghĩ, nếu bổn Thánh Tử gom nhiều Long Nguyên quả một chút thì há chẳng phải sẽ có thể đến kho bảo bối của Long tộc để mua Thánh khí sao?
Nghĩ đến đây, Phệ tiên đằng trên tay phải của Thẩm Thiên bắt đầu nhanh chóng bay về phía cây Long Nguyên quả.
Oành~
Oành! Oành~
Oành! Oành! Oành~
Từng lớp chắn bị phệ tiên đằng trực tiếp đam thủng, ánh sáng màu vàng đỏ cũng nhạt dần.
Từng trái Long Nguyên quả màu vàng đỏ bị phệ tiên đằng của Thẩm Thiên trói lại rồi gom vào túi, ba người bên cạnh nhìn đến nỗi ngư người.
Cái cây trước mặt tụi mình là cây Long Nguyên quả thật sao?
Tại sao lúc chúng ta hái xuống lại rất khó khăn, lớp rào cản đó cứng như thép vậy.
Còn sợi dây leo của Thẩm huynh lại xuyên qua dễ dàng như thể không bị cản trở vậy. Chẳng phải đã nói là hái càng nhiều thì sức đề kháng cũng tăng hay sao!
Lẽ nào bởi vì Thẩm huynh đẹp trai nên cái cây này cam tâm bị hái quả sao?
Trên thực tế thì Thẩm Thiên cảm nhận được sức đề kháng của cái cây đang tăng cao một cách rõ ràng.
Cứ thành công hái xuống một quả thì lớp phòng ngự của những trái Long Nguyên quả khác cũng trở nên mạnh hơn.
Sau khi hái đến trái thứ mười, thì nhất nguyên trọng thủy phối hợp cùng phệ tiên đằng phải phóng ra toàn lực mới có thể công phá được lớp phòng ngự.