Chương 564: Kim Ô đại đế chi mộ, xuất thế! (2)
Nhưng điều bọn họ không thể nào ngờ được là, vận khí của Thẩm Thiên như bật chế độ hack, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đã gom đủ Ngũ Hành kỳ vật.
Càng khiến thế tục phải kinh hãi hơn nữa là, Thẩm Thiên chỉ là một tu sĩ Kim Đan kỳ mà có thể hòa thành một thể với Ngũ Hành kỳ vật.
Hành động điên cuồng như vậy dù là Thánh giả làm thử chắc chắn cũng sẽ tự nổ mà chết.
Nhưng Thẩm Thiên lại cứ thế thành công.
Bởi vậy chỉ danh hào “Huyền Vũ” căn bản không xứng với Thần Tiêu Thánh tử.
Sinh mệnh lực của hắn, hoàn toàn không phải là cái Huyền Vũ có thể so sánh được.
...
Đại địa đang nhẹ nhàng chấn động, một khôi lỗi bằng sắt cao vài trượng chậm rãi đi tới.
Toàn thân của nó được đúc từ quặng linh thiết, cực kỳ đắt đỏ, thậm chí có ngay cả rất nhiều linh khí nếu đấu với nó cũng có thể bị miểu sát.
Sau lưng khôi lỗi sắt này vác một cột sắt rỗng ruột cao chừng vài trượng, bên trên có khắc những đồ án hoa văn vô cùng huyền diệu.
Còn phần eo của khôi lỗi sắt có buộc một quả cầu màu bạc to bằng đầu người tản ra tia sáng lạnh lẽo.
Keng.
Đầu khôi lỗi sắt chậm rãi vỡ ra để một một gương mặt thanh tú tuấn mỹ.
Tóc trên đầu hắn ta có màu vàng tỏa sáng rạng rỡ dưới ánh nắng mặt trời trông vô cùng hoa mỹ.
Đó là một mỹ nam tử hiếm thấy, điều duy nhất khiến người ta cảm thấy khá cổ quái là khí dương cương hơi yếu, thậm chí là mang theo chút yêu mị.
Cơ thể thanh tú gầy yếu và chiến giáp bằng sắt cứng rắn khổng lồ rõ ràng đã tạo ra sự chênh lệch rất lớn.
Tâm hữu mãnh hổ, tế khứu sắc vi.
“Thánh tử sư huynh còn chưa trở về sao?”
Tần Vân Địch híp mắt, mỉm cười nói: “Mấy tháng này ta toàn lực nghiên cứu truyền thừa trong Thiên Cơ điện, kết hợp với nghiên cứu nâng cấp “m Dương Lôi Bạo phù”, cuối cùng đã tạo ra được “Cơ Giáp” mà sư huynh nói.”
“Mẫu tôn còn khắc rất nhiều trận pháp như “Thăm dò”, “Phòng ngự”, “Phi hành”, “Truy đuổi” lên cơ giáp này, hơn nữa còn kết hợp thêm Hỗn Nguyên Lôi Đình pháo cường đại nhất.”
“Mặc dù cơ giáp này còn chưa đủ để so với những khôi lỗi cường đại nhất trong Thiên Cơ điện nhưng ta cảm thấy nó có tiềm lực cực lớn.”
“Nếu như được Thánh tử sư huynh chỉ điểm, chắc chắn ta có thể nhanh chóng hoàn thiện cơ giáp này!”
“Ôi, Thánh tử sư huynh rời đi sáu tháng, nhớ huynh ấy quá!”
...
Đúng vậy, nhớ hắn quá!
Trong mấy tháng Thẩm Thiên ở Thần Tiêu thánh địa này đã gần như đã giúp Thánh địa không ngừng nhận được cơ duyên lớn.
Nào là Lôi Bạo phù, Chiến Thần tháp, Phược Tiên đằng, Long Huyết Thảo, giúp cho sức cạnh tranh của rất nhiều đệ tử hạch tâm của Thần Tiêu thánh địa tăng lên gấp bội.
Cộng thêm trước khi đi Thẩm Thiên đã truyền thụ cho Tần Vân Địch “Máy phát điện sức gió”, “Máy phát điện sức nước”, mượn sức của nước và gió ở khắp mọi nơi, có thể không ngừng chế tạo ra sức mạnh lôi điện.
Càng gnày càng nhiều máy phát điện được chế tạo ra, nhu cầu tiêu hao linh thạch để tu luyện của Thần Tiêu thánh địa cũng cắt giảm trên phạm vi lớn.
Tu luyện càng tiết kiệm năng lượng tức là có thể tiết kiệm được nhiều linh thạch làm chuyện khác hơn, chẳng hạn như đi nghe hát...
Phì, phì, phì, chẳng hạn như để mua sắm luyện khí, tài liệu luyện đan, nghiên cứu trận pháp...
Tóm lại, Thần Tiêu thánh địa vạn năm qua chưa từng phồn vinh như vậy giờ đang càng ngày càng mạnh lên.
Và tất thảy những điều này đều là nhờ Thánh tử tân nhiệm đem đến cho mọi người.
Bình thường lúc Thẩm Thiên ở Thần Tiêu thánh địa mọi người đều không có cảm giác gì.
Nhưng giờ Thẩm Thiên đi Bắc Hải xa ngàn vạn dặm lịch luyện, tất cả mọi người lập tức cảm thấy nhớ hắn.
Nhất là những người của tổ chức Thiên Quyến lúc này thực sự là đang mỏi mắt chờ mong.
Thiên sư ở Bắc Hải ăn như thế nào? Mặc như thế nào? Có quen với khí hậu không? Có bị đói không?
Những yêu tinh Bắc Hải không hiểu cấp bậc lễ nghĩa kia có đụng chạm gì Thiên sư không, có biết nịnh nọt cho Thiên sư dễ chịu không?
Nghe nói Vân Phong sư huynh đã truyền thụ phần lớn kinh nghiệm cho Ngân Chương công tử Bắc Hải kia, con bạch tuộc lắm tay kia có trò giỏi hơn thầy không?
Nếu Thánh tử Thiên sư ở Bắc Hải được nịnh hót vui quá không muốn trở về nữa thì phải làm sao đây?
Nếu Long tộc ép Thiên sư ở lại làm rể không cho ngài ấy trở về thì phải làm sao?
Thần Tiêu thánh địa không thể nào thiếu Thánh tử điện hạ được!
Nếu nhớ nhung có thể thành thực thể thì có lẽ lúc này Thẩm Thiên đã bị quấn thành quả cầu bằng len rồi.
Đáng tiếc nhớ nhung vô hình, cho nên dù chúng đệ tử Thần Tiêu không nỡ đến mấy thì cũng chỉ có thể yên lặng chờ đợi Thẩm Thiên trở về.
“Tin tức lớn, tin tức lớn, tin tức động trời!”
Dưới Thánh Tử phong đột nhiên xuất hiện một bóng người ngự kiếm bắn thẳng đến đỉnh Thánh Tử phong.
Người này chính là Từ Điển Bách Khoa Thần Tiêu Lý Vân Phong, lúc này gương mặt y đầy hưng phấn và kích động: “Bắc Hải có tin tức lớn.”
Bắc Hải?
Tất cả các thành viên hạch tâm của tổ chức Thiên Quyến đều đứng bật dậy: “Tin tức về Thiên sư/ Thánh tử sư huynh/ Điện hạ sao?”
Lý Vân Phong nuốt ngụm nước bọt, đang định thừa nước đục thả câu.
Bỗng nhiên, sau lưng y thấy mát lạnh, y xoay người lại thì thấy bóng dáng xinh đẹp trên đỉnh Thánh Tử phong kia đang chậm rãi đáp xuống.
Trương Vân Hi nhìn chằm chằm Lý Vân Phong: “Sư đệ có tin tức gì?”
Lý Vân Phong rùng mình một cái, vội vàng đáp với tốc độ nhanh nhất: “Đệ nghe bằng hữu ở Bắc Hải nói, Doanh Châu đảo chìm dưới đáy Bắc Hải mấy vạn năm lại nhìn thấy ánh mặt trời rồi.”
“Trên đó có lửa lớn ngút trời, thần điểu huýt dài, âm thanh vang vọng đường lớn, hình như mộ Kim Ô Đại đế tám vạn năm trước xuất thế.”
Ánh mắt Trương Vân Hi sững lại: “Mộ Kim Ô Đại đế?”
Lý Vân Phong gật đầu: “Đế mộ xuất thế không thể coi thường, khắp ngũ vực đều sẽ chấn động vì chuyện này.”