Chương 582: Lựa chọn của Biên Tiên công chúa là đúng (2)
xong rồi!
Lão ta có thể cảm nhận rõ sự hùng hổ dọa người trong khí thế bành trướng của Côn Ngọc, rõ ràng không phải là đến tiếp khách mà hơn phân nửa là muốn tới gây chuyện.
Dù sao cả Côn tộc đều biết quan hệ giữa Trưởng công chúa và thiếu tộc trưởng tốt nổi tiếng.
Ngoài bản thân nàng ta có thể khi dễ thiếu tộc trưởng, bất kỳ ai khác đều không được phép làm vậy!
Mấy ngày trước thiếu tộc trưởng đã ăn phải trái đắng trong tay Thần Tiêu Thánh tử nên e là Trưởng công chúa đã bực tức từ lâu!
Giờ Thần Tiêu Thánh tử tới nhà làm khách đúng là đưa dê vào miệng cọp.
Vừa nghĩ tới đây, vị Thiên tôn Côn tộc kia biết rõ mình không phải đối thủ của trưởng công chúa nên đành bất đắc dĩ nói: “Thánh tử ngài nên tạm tránh qua một bên đi!”
“Ta sẽ giúp ngài chặn trưởng công chúa một lúc, ngài tranh thủ thời gian liên lạc với tộc trưởng, nếu không chỉ e là phiền phức to.”
Trong lúc họ nói chuyện, tia sáng màu xanh kia càng đến gần, đã sắp tới đây rồi.
Thiên tôn Côn tộc đưa tay đỡ trán: Hình như đã không kịp nữa rồi.
“Thần Tiêu Thánh tử Thẩm Thiên đâu?”
Một giọng nói lạnh lùng quanh quẩn trong thâm uyên.
Côn ảnh ngàn trượng phô thiên cái địa mang theo uy áp vô tận đang bắn đến.
Chính giữa dị tượng đáng sợ kia là một pháp khí hình côn màu xanh đang nhanh nhẹn bơi đến.
Trên pháp khí có một nữ tử áo lam đang ngồi xếp bằng.
Nàng ta để tóc ngắn màu lam, dung mạo thanh tú xinh đẹp, tư thái hiên ngang, vừa nhìn thì có vẻ chỉ hơn hai mươi tuổi, trên người tản ra khí thế đang sôi trào mãnh liệt.
Đây rõ ràng là một vị Thiên tôn trẻ tuổi!
Thẩm Thiên nhìn nữ tử trước mặt cũng cảm thấy có chút áp lực nhè nhẹ.
Thực lực của nữ tử này tương đối không tầm thường, nếu không sử dụng con át chủ bài, hắn rất khó trấn áp được nàng ta trong thời gian ngắn.
Thái Hư Côn tộc không hổ là tộc đàn có địa vị có thể sánh ngang với Long tộc, một nữ tử tùy tiện chạy ra mà cũng có thực lực cường đại như vậy.
Đúng là thâm bất khả trắc.
Nghĩ tới đây, Thẩm Thiên chậm rãi tiến lên một bước: “Thần Tiêu Thánh tử Thẩm Thiên, gặp qua trưởng công chúa.”
Trên pháp khí hình côn, nữ tử tóc lam lạnh lùng quay đầu lại.
Ánh mắt nàng ta nhẹ nhàng đáp lên người Thẩm Thiên, tiếp theo là dần chuyển từ hờ hững lạnh lùng... sang nhu hòa.
Chậc!
Đây chính là Thần Tiêu Thánh tử?
Áo trắng như tuyết phiêu dật, tóc xanh như mực tuyệt trần.
Như tiên giáng trần nhanh nhẹn, lại như thiếu niên Thần Vương oai hùng.
Gương mặt kia giống như kiệt tac hoàn mỹ nhất của thiên đạo, mỗi tấc đều khiến người ta rung động trong lòng, tâm hồn thiếu nữ nóng rực như phóng hỏa.
Thế gian này sao lại có mỹ nam tử tuyệt thế như vậy?
Trước mặt người có nhan sắc tuyệt đối thế này, cái gọi là “thiên phú” và “thực lực” quá mức yếu ớt.
Giờ khắc này, dường như Côn Ngọc đã hiểu vì sao Nhân ngư công chúa Ngọc Biên Tiên lại không thích đệ đệ nàng mà lại thâm tình với vị Thánh tử mới quen này.
Haizz...
So sánh với vị Thần Tiêu Thánh tử này, nhị đệ đúng là không xứng.
Mặc dù Côn Ngọc hung hăng nhưng không phải người không hiểu lý lẽ, lúc này trong lòng nàng ta đã hiểu thấu nỗi khổ tâm của Ngọc Biên Tiên.
Đồng thời, nàng ta cũng không khó chịu với Ngọc Biên Tiên nữa.
Dù sao nếu đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ, mình mà là Ngọc Biên Tiên thì sau khi gặp vị Thần Tiêu Thánh tử này thì sẽ còn cảm giác với Côn Minh nữa sao?
Ọe...
Nhị đệ, đệ thua không oan uổng chút nào!
...
Khụ khụ...
Mặc dù Thần Tiêu Thánh tử dáng dấp rất anh tuấn, nhưng dù sao hắn cũng tới để lấy chí bảo trong tộc.
Côn Ngọc thân là lãnh tụ trong thế hệ trẻ của Thái Hư Côn tộc, dĩ nhiên không phải dạng vừa nhìn thấy trai đẹp đã si mê không dời nổi bước chân.
Nàng ta lạnh lùng nhìn Thẩm Thiên, gương mặt vì đi đường quá nhanh nên hơi ửng hồng: “Ngươi chính là Thẩm Thiên, vị Thánh tử lấy được Côn Bằng pháp hoàn chỉnh kia?”
Trong lòng Thẩm Thiên thầm cảnh giác: “Đúng vậy, trưởng công chúa có gì chỉ giáo.”
Côn Ngọc chậm rãi gật đầu: “Nghe nói ngươi là đệ nhất mỹ nam tử Đông Hoang, giờ gặp mặt quả nhiên không phải lời đồn.”
Thẩm Thiên: ???
Vị công chúa này, chủ đề của cô hình như chuyển nhanh quá rồi!
Ngẫm nghĩ, Thẩm Thiên cười nói: “Trưởng công chúa quá khen, đấy chỉ là lời nói đùa của các huynh đệ Đông Hoang thôi.”
“Thẩm mỗ thì lại nghe nói trưởng công chúa dung mạo tuyệt thế, chính là tuyệt đại tiên tử của thế hệ trẻ tuổi Bắc Hải, hôm nay gặp nhau quả nhiên danh bất hư truyền.”
Có qua có lại mới toại lòng nhau, người ta khen ngươi đẹp trai, đáp lại một câu mỹ nhân cũng là lễ nghĩa cơ bản.
Mấy lời “khách sáo” của Thẩm Thiên vừa thốt ra khỏi miệng thì gương mặt vốn trắng nõn của Côn Ngọc đã trở nên ửng đỏ: “Ngươi thật sự cảm thấy ta dung mạo tuyệt thế sao?”
Gương mặt vốn lạnh lùng của nàng ta lộ ra nụ cười, trong nháy mắt trời đất giống như băng tan xuân về.
Côn Ngọc đáp xuống trước mặt Thẩm Thiên, cơ thể cao gầy chỉ thấp hơn Thẩm Thiên nửa cái đầu: “Đi, ta dẫn ngươi gặp phụ Vương.”
Nói xong, Côn Ngọc kéo tay Thẩm Thiên đi đến pháp khí hình côn đi thẳng đến Côn Vương điện.
Cùng lúc đó, trong bể cá lớn nào đó, cơ thể Côn Minh hơi run lên giống như mất đi thứ gì đó quan trọng.
Pháp khí hình côn dưới chân Côn Ngọc trông có vẻ rất bình thường nhưng thực sự là Thánh khí trung cấp, có lực phòng ngự cực mạnh.
Nếu khởi động pháp trận bên trong thậm chí có thể phóng thích ra được thủ đoạn 'Hư Không Ngưng Trệ', 'Hư Không Tránh Thoát' của riêgn Thái Hư Côn tộc, giảm tốc độ kẻ địch, ngăn cản truy sát của kẻ địch.
Trong rất nhiều quá trình lịch luyện nó đã từng giúp Côn Ngọc vượt qua nguy cơ.
Thẩm Thiên ngồi trên pháp khí này cảm giác rất thoải mái dễ chịu, hơn nữa tốc độ cũng không chậm.
Chỉ sau một chốc lát ngắn ngủi, hắn đã tới trước Côn Vương điện.
“Bẩm báo phụ vương, Thần Tiêu Thánh tử đã tới!”
Côn Ngọc đánh một pháp ấn vào trong Côn Vương điện, một khắc sau, cửa lớn Côn Vương điện từ từ mở ra, một con đường dài âm u xuất hiện.
Hai người thuận theo con đường này bay vào trong điện, một đại sảnh màu đen khổng lồ nhanh chóng xuất hiện.