Chương 586: Nước biển hôm nay chua thật! (3)
Dù sao cưỡi côn cũng dễ chịu hơn cưỡi rồng, ngoan hiền hơn cưỡi rồng, điều này là chuyện không thể nghi ngờ được.
Trong lòng Côn Hư đang có ngàn vạn suy nghĩ, trận chiến của Thẩm Thiên và Côn Ngọc bên kia đang dần rơi vào thế giằng co.
Thiếu nữ tóc lam Côn Ngọc lúc này cảm thấy vô cùng ấm ức, vì vàng ta phát hiện thời gian chiến đấu càng ngày càng dài, mình cũng càng ngày càng không làm gì được Thẩm Thiên.
Hai mắt Thẩm Thiên lóe ra ngân quang nhàn nhạt, dườn như có thể nhìn thấu tất thảy chiêu thức, quyền thuật của nàng ta.
Mỗi lần nàng ta vừa mới phát động công kích Thẩm Thiên thật sự giống như đã đoán trước điểm rơi, phá giải nó một cách hoàn mỹ.
Còn bản thân Thẩm Thiên cũng thi triển tạo nghệ võ kỹ Côn Bằng, tốc độ cũng tăng lên như cưỡi tên lửa khiến Côn Ngọc phải nghẹn họng nhìn trân trối.
Tuy nhiên sau hơn nửa canh giờ, cổ chiến kỹ Côn Bằng của hắn đã từ nửa vời ban đầu tăng lên đến mức nhuần nhuyễn không theo khuôn mẫu, tùy tâm sở dục.
Trong mắt Côn Ngọc, Thẩm Thiên đã đơn giản hóa Thái cổ Côn Bằng, nhất cử nhất động không bàn mà hợp với sự ảo diệu của m Dương vô cực.
Thần vận vô thượng ấy chính là thứ mà tất cả mọi người trong Thái Hư Côn tộc đang siêng năng đi tìm!
Hắn làm ta si mê chết đi được!
“Sao ngươi chỉ thủ không công, không phải thích ta rồi đấy chứ?”
Côn Ngọc nhìn Thẩm Thiên ung dung không vội vã phá tan từng lần công kích của mình thì đột nhiên lặng lẽ truyền âm cho Thẩm Thiên.
Ớ?
Thẩm Thiên hơi sửng sốt, hai chuyện này liên quan gì với nhau à?
Côn Ngọc nở nụ cười xinh đẹp, bỗng nhiên thu hồi lại thế công.
“Được rồi, không đánh nữa, ta nhận thua!”
Nàng ta phẩy tay áo màu lam, cười nói: “Công kích của ta không làm gì được ngươi, ngươi thì không nỡ đánh ta, cứ đánh như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Thẩm Thiên: “…”
Ta có thể nói là chẳng qua bổn Thánh tử chỉ cảm thấy đánh cô trước mặt cha cô thì hơi thất lễ không?
Lỡ như cha cô cũng thuộc dạng cuồng con gái thì biết phải làm sao?
Được rồi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên gặp phải mấy cô nàng tự ảo tưởng kiểu thế này.
Không nỡ thì không nỡ vậy, cô vui là được.
Dù sao cũng đang ở địa bàn nhà người ta, Thẩm Thiên cảm thấy mình khách khí một chút cũng tốt.
Chí ít, an toàn!
Mặc dù Thẩm Thiên không sợ chết nhưng chẳng phải là Tam Quang Thần Thủy và ba kiện Thánh khí Côn tộc vẫn chưa về tới tay sao?
Khí thế tán ra trên người Thẩm Thiên chậm rãi thu liễm lại, hắn chắp tay nói với Côn Ngọc: “Côn pháp của công chúa tinh xảo, khiến Thẩm mỗ được mở rộng tầm mắt rồi.”
Côn Ngọc nháy mắt: “Vậy sau này nếu rảnh rỗi chúng ta đánh them vài trận, tiện thể cùng nhau luận bàn.”
Thẩm Thiên cười nói: “Chắc chắn có lần sau.”
“Nếu đã xác định Côn Bằng pháp mà Thẩm mỗ tu luyện là bản hoàn chỉnh vậy Thẩm mỗ sẽ trả lại Côn Bằng pháp hoàn chỉnh cho quý tộc trước!”
Thẩm Thiên vừa dứt lời, ánh mắt Côn Hư và Côn Ngọc lập tức trở nên nóng bổng.
Không còn cách nào khác, không Côn tộc nào có thể ngăn được sự mị hoặc của Côn Bằng pháp!
Bởi vì bản truyền thừa này là thích hợp với Côn tộc nhất, cũng chỉ có Côn tộc mới có thể phóng xuất ra uy năng áo nghĩa mạnh nhất của Côn Bằng pháp.
Ừm, ngoại trừ Thẩm Thiên.
Thẩm Thiên cảm nhận được khao khát của hai con côn trước mặt nên rất sáng suốt lựa chọn không đùa bỡn với họ nữa.
Hắn chậm rãi đưa tay phải ra, lòng bàn tay kề sát lòng bàn tay Côn Ngọc, dùng thần niệm và pháp lực truyền cho Côn Ngọc Côn Bằng pháp bản đầy đủ.
Thậm chí Thẩm Thiên còn sắp xếp lại một phần lý giải của mình đối với Côn Bằng pháp truyền cho Côn Ngọc.
Dù sao cũng lấy của người ta nhiều chỗ tốt như vậy rồi, Thẩm Thiên vẫn nên có tiết tháo một chút.
“Đây chính là Côn Bằng pháp bản đầy đủ sao? Tinh diệu tuyệt luân, quả nhiên là tinh diệu tuyệt luâ!”
Gương mặt Côn Ngọc vì có được Tổ pháp nên kích động đến mức đỏ bừng, trong miệng không ngừng nỉ non tự nói, giống như đốn ngộ được thiên âm.
Thẩm Thiên: “...”
Thẩm Thiên: “Trưởng công chúa, có thể thả tay ta ra trước được không?”
Năm ngón tay Côn Ngọc vẫn siết chặt lấy năm ngón tay của Thẩm Thiên, vẫn chìm đắm trong ảo diệu của Côn Bằng pháp: “Côn là âm, bằng là dương, âm dương tương hợp, Côn Bằng hoá sinh, kỳ diệu, kỳ diệu!”
Thẩm Thiên nhẹ nhàng rút tay ra nhưng có vẻ Côn Ngọc siết quá chặt nên hoàn toàn không thể rút ra được.
Thẩm Thiên: “Trưởng công chúa, hay người truyền Côn Bằng pháp cho Côn Thần vương tiền bối trước rồi trở về dần dần cảm ngộ có được không?”
Côn Ngọc lù lù bất động: “Hóa ra huyền bí của hóa bằng là như vậy, thần kỳ, quá thần kỳ!”
Thẩm Thiên: “...”
...
Côn Thần Vương liếc nhìn Côn Ngọc: “Để Thánh tử chê cười rồi, có thể là Ngọc nhi quá mức đắm chìm trong cảm ngộ Côn Bằng pháp.”
Dứt lời lão nhẹ nhàng phẩy tay áo, bí mật truyền âm: “Thận trọng một chút, gấp gáp cái khỉ gì!”
Sức mạnh mênh mông tác động lên tay Thẩm Thiên và Côn Ngọc.
Tay hai người bị chấn động thả ra, Côn Ngọc lấy lại tinh thần, khắp khuôn mặt là vẻ mờ mịt: “Bổn công chúa đang ở đâu vậy? Chuyện gì vừa xảy ra thế?”
Thẩm Thiên: “...”
Bầu không khí có hơi xấu hổ, phải chuyển chủ đề thôi!
Côn Thần vương lấy từ trong ngực ra một nhẫn trữ vật đưa cho Thẩm Thiên: “Cảm tạ Thánh tử đã tìm Côn Bằng pháp về cho bổn tộc, đây là chút tâm ý của bổn vương, mong Thánh tử đừng chối từ.”
Mắt Thẩm Thiên sáng lên, vội vàng cười nói khoát tay: “Thần Vương khách khí.”
“Côn Bằng pháp từ xưa đến nay đều là tuyệt học của Côn tộc, trả lại vốn là chuyện đương nhiên.”
“Hơn nữa truyền Côn Bằng pháp lại cho Côn tộc đối với Thẩm mỗ mà nói chỉ là tiện tay thôi, sao lại cần báo đáp chứ!”
Côn Thần vương nhét nhẫn trữ vật vào trong tay Thẩm Thiên: “Lời ấy của Thánh tử sai rồi, đối với ngươi mà nói chỉ là tiện tay thôi nhưng đối với bổn tộc mà nói gần như là ân tái tạo.”