Chương 593: Tử Thanh song kiếm, kiếm quyết vô thượng (2)
Côn Vương điện và Côn Thần Vương lẫn Côn Ngọc đều quen thuộc.
Nếu như nói điều duy nhất khiến Thẩm Thiên ngạc nhiên chính là khi hắn nhìn thấy Côn Minh.
Tên cao lớn thô kệch này đứng ở nơi đó nhìn rất giống con gấu đen, hơn nữa tính cách cũng không được tốt.
Dễ nhận thấy tên Côn Minh này chắc chắn đã bị Côn Thần Vương giáo huấn, nên lúc thấy Thẩm Thiên đến cũng không nổi giận.
Trái lại trên gương mặt của hắn ta đang kìm nén đến đỏ bừng, chậm rãi cúi đầu với Thẩm Thiên: "Thẩm Thiên, ta xin lỗi huynh!"
"Ta vì công chúa Biên Tiên mà chĩa mũi vào huynh, không ngờ huynh không tính toán hiềm khích lúc trước mà còn trả lại Côn Bằng pháp giúp ta chữa thương."
"Hơn nữa huynh còn biếu Côn tộc ta lá trà ngộ đạo Côn Bằng, cha đã nói với ta, bản côn...Bản côn nên học hỏi theo huynh!"
Càng nói về sau, khuôn mặt của Côn Minh cũng càng đỏ hơn, giống như vừa vớt từ trong nồi nước sôi lên vậy!
Côn Minh xin thề rằng trong đời hắn ta chưa bao giờ xấu hổ đến vậy!
Nhưng không còn cách nào khác!
Bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, hắn ta đã hứa với cha sẽ thành tâm xin lỗi Thần Tiêu thánh tử, mới có thể uống trà ngộ đạo.
Bởi vì trà quá thơm nha!
Cha đã nói đúng, cả đời này bản côn muốn bay cao thì chỉ có thể bỏ xuống một số thứ nặng nề.
Ví dụ như mặt mũi!
Cho nên bản côn mới không biết xấu hổ!
Nghĩ đến đây, dường như Côn Minh ngộ ra được điều gì, trong đầu lập tức hiểu rõ ràng.
Thậm chí cửa ải "Côn Bằng pháp" vẫn không thể lĩnh hội nhưng hiện tại đã có chút cảm giác thông suốt.
Trong nhất thời, khí thế trên người Côn Minh bộc lộ càng mạnh mẽ, mơ hồ như có thể hóa thành một con Thiên Bằng bay vút lên cao bất cứ lúc nào.
Tên này hình như trở nên mạnh mẽ hơn rồi.
Thẩm Thiên không suy nghĩ quá nhiều, cũng không ghi hận Côn Minh.
Dù sao người làm vườn đều có tâm lý đối xử bình đẳng với cây rau của mình.
Cần bao dung và bác ái, kể cả khi rau hẹ căm thù bản thân, hãy dùng tình yêu để cảm hóa bọn họ và thuyết phục bọn họ.
Theo thời gian, mấy thiên kiêu cửu thái môn đều trưởng thành khỏe mạnh và trở thành bảo bối của Thẩm Thiên.
Đây là tình yêu rộng lớn không biên giới!
..
Thẩm Thiên mỉm cười nói: "Côn huynh khách khí, từ xưa Thần Tiêu thánh địa và côn tộc đã có quan hệ tốt, một chút hiểu lầm cũng không đáng để bụng."
Côn Thần Vương liếc mắt nhìn Côn Ngọc, cười nói: "Đều là người một nhà, đứa nhỏ này trước đây không hiểu chuyện, thánh tử không tức giận thì tốt rồi.”
Ngừng một chút, Côn Thần Vương nhìn Thẩm Thiên: "Không biết thánh tử có từng nghe nói đến bia cổ cấm kỵ của bổn tộc chưa?"
Bia cổ cấm kỵ?
Thẩm Thiên nhíu mày, nghe cái tên này là biết không có gì tốt lành.
Côn Thần Vương không ngừng nói về chuyện của bia cổ và lão cũng không giấu diếm kết cục số phận của những người lĩnh hội thất bại.
Chỉ có một thành đế lĩnh hội được tấm bia cổ này, tất cả những người khác đều đã chết rồi?
Thẩm Thiên rùng mình, chuyện này chỉ có kẻ ngu ngốc mới đi làm thôi!
Nhìn thấy Thẩm Thiên im lặng không nói, Côn Thần Vương cũng không nóng vội: "Việc này tương đối nguy hiểm, thánh tử có thể từ từ cân nhắc."
"Bản vương đã thông báo trước cho Thần Tiêu thánh chủ. Thái độ của Thần Tiêu thánh chủ cho rằng nếu đó là quyết định của thánh tử thì ông sẽ ủng hộ vô điều kiện."
Là vậy sao?
Thẩm Thiên nhắm mắt lại, im lặng một lát.
Một lúc lâu sau, hắn từ từ mở mắt: "Thế hệ thiên kiêu của chúng ta, lẽ ra không nên biết sợ là gì."
"Mặc dù bia cổ cấm kỵ này hiểm độc khó lường nhưng đã có người từ trong đó lĩnh hội thành công vô thượng pháp, bản thánh tử cũng có thể được!"
"Bia cổ cấm kỵ này, bản thánh tử đã quyết định rồi!"
...
Lời nói hùng hồn một phen, sau đó Côn Ngọc bày ra ánh mắt sáng ngời và vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
Ngay cả Côn Minh cũng lén lút thất thần một chút: Bia cổ cấm kỵ nguy hiểm như vậy, chẳng lẽ Thần Tiêu thánh tử không sợ chút nào sao?
Vị Thần Tiêu thánh tử này cũng có chút quyết đoán, đủ tư cách để tranh giành Biên Tiên muội muội với bản côn.
Nhưng bản côn chỉ miễn cưỡng tán thành mà thôi, chắc chắn bản côn sẽ không chịu thua!
Nhân Ngư công chúa Ngọc Biên Tiên chỉ có thể thuộc về bản côn!
Thần Tiêu Thánh Địa, bên trong tháp Chiến Thần.
Trương Long Uyên và ông lão mặc áo tím Diệp Kình Thương ngồi đối diện nhau, ở giữa hai người họ là một bàn trà.
Ông lão áo tím đang pha trà, lúc này lá trà màu tím được ngâm trong nước suối sôi trào, lan tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài cơ thể Thần Tiêu thánh chủ chuyển động nhẹ nhàng: "Cây trà ngộ đạo trải qua mười vạn năm mới ra lá, đúng là phi phàm kỳ diệu. Quả nhiên trà này chỉ có ở trên trời, ở nhân gian làm sao nghe qua được mấy lần."
Chỉ với lá trà ngộ đạo mười vạn năm đã khiến ngươi kích động đến vậy sao?
Nếu ngươi biết đồ đệ của mình cướp lá trà ngộ đạo này thì chẳng phải nội tâm của ngươi sẽ sụp đổ à?
Không ai có thể luyện được “Bổ Thiên đạo kinh” như tiểu tử này, mỗi ngày đều rạo rực, không có một chút say mê nào.
Diệp Kình Thương bĩu môi: "Tiểu tử ngươi cố tình chạy đến tháp lý này chỉ để ké chén trà của ta sao?"
Thần Tiêu thánh chủ bình tĩnh nói: "Bích Liên sư huynh đã dẫn các đệ tử đến Bắc Hải trước rồi, hôm nay bổn tọa cũng sẽ xuất phát đi theo nên đặc biệt đến chào từ biệt tiền bối."
"Đi đi đi đi, lão phu sẽ không nhớ ngươi đâu."
Diệp Kình Thương nhấp một ngụm trà ngộ đạo, xua tay liên tục, bụm miệng.
Haiz, cũng không biết bao giờ Thiên nhi sẽ trở lại.
Sau khi thấy lá trà ngộ đạo màu bạc kia, Diệp Kình Thương lập tức cảm giác buội cây trà ngộ đạo mười vạn năm trong tháp lý này của mình đã không còn thơm nữa.
Cũng do hài tử vô liêm sỉ kia, hồi xưa thấy hắn thuận mắt nên dẫn hắn đến tầng thứ bảy uống vài chén trà ngộ đạo, kết quả mới sơ ý một tí mà hắn đã quẹt gãy cành cây rồi.
Hừm, nghe nói tiểu gia hỏa kia đã dời cành cây trà đến Trung Châu, và còn kiên quyết vun trồng nó, thật là không thể tưởng tượng được!
Tuy nhiên, lá của buội cây trà ngộ đạo trong tháp Chiến Thần này đã bị tổn thương nguyên khí nặng nề, mất rất nhiều năm mới chăm dưỡng tốt.
Nếu không thì buội cây trà ngộ đạo này đã thăng cấp lên buội cây trà ngộ đạo trăm vạn năm.
Do tên trẻ trâu đó! Không phải Diệp mỗ cố ý lừa gạt ngươi đâu!
Cây trà mười vạn năm và cây trà trăm vạn năm không phải chỉ kém nhau một trăm vạn thôi sao!
Tên trẻ trâu kia bẻ gãy cành cây gây thiệt hại thì phải bồi thường!
Sớm muộn gì ông cũng đi một chuyến đến Trung Châu để đòi lại!
...