Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận

Chương 598: Nữ Đế lại xuất hiện, Hỗn Độn Tân Hỏa Kinh (2)

Chương 598: Nữ Đế lại xuất hiện, Hỗn Độn Tân Hỏa Kinh (2)
­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­
­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­
Toàn thân hư ảnh được bao phủ trong tiên khí Hỗn Độn, cơ thể thon dài đứng yên bất động giống như từ vạn năm trước đã như thế rồi.
Khoảnh khắc nàng ta xuất hiện, ngay cả Thất Thải Tiên Quang cũng mất đi ánh sáng, hoàn toàn trở thành bức phông nền.
Hiệu ứng quen thuộc này, lời diễn tả cũng quen thuộc quá...
Thẩm Thiên cảm thấy hơi căng thẳng vì hắn từng gặp nữ tử này rồi!
Nàng ta chính là Nữ Đế tuyệt đại đã truyền thụ “Phi Tiên Kiếm quyết” kia cho Thẩm Thiên xuyên qua chiếc nhẫn đồng xanh.
Cho dù với Thẩm Thiên bây giờ mà nói, “Phi Tiên Kiếm quyết” kia cũng là sát chiêu chí cường của Thẩm Thiên, thậm chí là có một không hai!
Thẩm Thiên không thể nào ngờ được rằng mình có thể gặp lại nàng ta lúc lĩnh ngộ Cấm Kỵ cổ bia!
Tuy nhiên nếu là người... người quen cũ thì có lẽ cái mạng nhỏ này vẫn giữ được.
Thẩm Thiên nhẹ nhàng thở phào.
Bỗng nhiên, cái bóng mờ kia xoay người lại, Thẩm Thiên như cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Giờ khắc này, Thẩm Thiên cảm thấy cả người mình đều bị nhìn thấu.
Mọe kiếp, lại nữa à?
Mắt vị Nữ Đế này có tia X quang sao?
Nhìn chằm chằm người ta như vậy sẽ làm người ta râm ran xấu hổ lắm có được không hả!
Thẩm Thiên vô cùng nghi ngờ người này dùng ánh mắt xuyên thấu nhìn hắn xong sau đó có phải là không muốn chịu trách nhiệm không?
Mà giờ hình như còn định nhìn lần thứ hai nữa!
Thẩm Thiên khẽ lầm bầm: “Lại nhìn, nhìn đủ rồi chưa?”
Thẩm Thiên lầm bầm rất nhỏ, dù sao giờ cũng đang ở trên địa bàn của người ta.
Mà Thẩm Thiên cũng không trông mong gì hư ảnh trước mặt sẽ trả lời mình, dù sao trông vị này cũng khá kiêu ngạo lạnh lùng.
Đối với nàng ta mà nói chắc Thẩm Thiên giờ chỉ yếu như con giun cái dế, cự long sao có thể trả lời câu thăm hỏi của sâu kiến chứ!
Nhưng Thẩm Thiên không thể nào ngờ rằng, hư ảnh Nữ Đế kia chậm rãi mở miệng: “Vạn Cổ Tuế Nguyệt Thành Không, cuối cùng ngươi cũng quay về rồi.”
Ớ?
Vạn Cổ Tuế Nguyệt Thành Không, cuối cùng ta cũng quay về rồi?
Cơ thể Thẩm Thiên hơi run lên, trong lòng vui mừng, hẳn bổn Thẩm Thiên là lão đại kinh khủng nào đó chuyển thế rồi?
Vị Nữ Đế phong hoa tuyệt đại này lẽ nào là tình nhân không thành duyên kiếp trước của bổn Thánh tử, vậy há chẳng phải sau này bổn Thánh tử chẳng cần phải phấn đấu gì nữa sao?
Trong lòng Thẩm Thiên đang vô cùng vui sướng đây này!
Bỗng nhiên, trong ngực hắn có một ánh sáng màu xanh bay ra.
Đó là một chiếc nhẫn được đúc từ đồng xanh rất cổ xưa, nhìn vô cùng bình thường đơn giản, nhưng hư ảnh kia đã thu chiếc nhẫn vào lòng bàn tay rồi nhẹ nhàng vuốt ve nó như vuốt ve bảo vật quý giá nhất.
Khóe miệng Thẩm Thiên hơi giật giật: Cho nên ngươi trong câu “cuối cùng ngươi cũng trở về rồi” không phải chỉ bổn Thánh tử mà là chỉ cái nhẫn đồng này đấy à?
Tự mình đa tình rồi...
Cho nên chiếc nhẫn này rất quan trọng với nàng ta?
Nhưng nếu Nữ Đế này muốn thu hồi nhẫn sao không nói sớm?
Thực lực ngươi mạnh như vậy, ngươi muốn lấy lại nhẫn đồng chắc chắn bổn Thánh tử sẽ trả cho ngươi mà.
Tại sao ngươi cứ phải kéo ta đến cái không gian hỗn độn chim chẳng thèm ị này làm gì, giờ bổn Thánh tử cảm thấy rất không an toàn.
Thẩm Thiên rụt rè ngước nhìn vị Nữ Đế trên trời, không biết vị này chuẩn bị xử lý mình như thế nào, hắn cảm thấy mình cực kỳ bất lực vô tội.
Thời gian, cứ như vậy trôi qua từng giây từng phút.
Thẩm Thiên sợ sệt ngẩng đầu nhìn Nữ Đế, Nữ Đế nhẹ nhàng vuốt ve nhẫn đồng.
Cảm giác bị thăm dò kia vẫn cứ tiếp tục khiến Thẩm Thiên cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Bỗng nhiên, vùng hư không này nhẹ nhàng rung động.
Thẩm Thiên có thể nhìn thấy giữa không trung chậm rãi ngưng tụ thành một cánh cửa tản ra hào quang lấp lánh giống như thông tới một hư không khác.
Phía bên kia cánh cửa dường như có ai đó đang phá cửa, hơn nữa còn nện mạnh đến mức khiến cửa rung động giống như có thể bị phá bất cứ lúc nào.
Toàn thân Nữ Đế bị khí Hỗn Độn bao phủ, quay đầu nhìn về phía cánh cửa kia, khí Hỗn Độn bên ngoài cơ thể tạo nên những gợn sóng lăn tăn.
Ầm...
Cánh cửa ầm mở vang, một bóng dáng màu tím khí thế bừng bừng xông tới: “... Trả lại đây, nếu không lão phu phá...”
Nhưng Thẩm Thiên vẫn chưa thấy rõ bóng dáng đó như thế nào thì Nữ Đế đã chậm rãi nâng bàn tay đẹp lên.
Chát...
Bóng dáng màu tím ấy bị một bàn tay tát bay ra ngoài với tốc độ còn nhanh hơn lúc vào gấp mười lần.
Cánh cửa sáng chói kia đóng ầm lại, sau đó hóa thành bột mịn trong nháy mắt.
Nữ Đế quay đầu, thở dài một tiếng.
Sau đó Thẩm Thiên liền nhìn thấy mảnh hư không này tán loạn với tốc độ mắt trần của hắn có thể nhìn thấy được, còn thân thể của hắn cũng lập tức hóa thành bột mịn.
Trong khoảnh khắc cuối cùng khi ý thức tiêu tan, hắn lờ mờ nhìn thấy có một đạo tiên quang màu bạc bắn về phía mình.
Trong thời khắc tiên quang dung nhập vào cơ thể Thẩm Thiên, hắn đã hoàn toàn rơi vào hôn mê.
Không biết sau bao lâu, Thẩm Thiên từ từ mở mắt.
Thứ đầu tiên đập vào mí mắt hắn chính là một lão già gương mặt tí tởn, viết đầy vẻ tò mò.
Lão già nghiền ngẫm nhìn Thẩm Thiên: “Thiên nhi, cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại rồi, tồn tại ấy đã nói gì với ngươi vậy?”
“Có phải nàng ta thấy ngươi dung mạo anh tuấn muốn ngươi sau khi phi thăng thành tiên thì đi dựa dẫm nàng ta không? Haizz, nhà chúng ta dáng dấp anh tuấn quá mà, chẳng còn cách nào khác.”
Khóe miệng Thẩm Thiên giật giật, hắn có nên nói với lão già này Nữ Đế kia còn không hứng thú với hắn bằng một chiếc nhẫn đồng à?
Ôi, đáng tiếc chiếc nhẫn đồng lai lịch bất phàm kia đã bị nàng ta thu hồi rồi.
Thẩm Thiên đang đau lòng thì bỗng nhiên hơi sững sờ.
Vì hắn phát hiện trên ngón tay vô danh của mình lại đeo chiếc nhẫn đồng kia.
Ế, chiếc nhẫn này không phải bị thu hồi rồi sao?
Sao lại bị BUG vậy?
...
Trong lúc Thẩm Thiên như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc thì hắn chợt phát hiện ra trong đầu mình cũng có thêm một tia sáng.
Thẩm Thiên thử đụng vào đạo tiên quang đó thì pháp quyết huyền diệu vô cùng vô tận lập tức như sóng to gió lớn mãnh liệt ập tới.
Đó là công pháp, một môn công pháp khiến cả người Thẩm Thiên đều sững sốt.
“Hỗn Độn Tân Hỏa Kinh!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất