Chương 597: Nữ Đế lại xuất hiện, Hỗn Độn Tân Hỏa Kinh (1)
Chiến Thần tháp tạo ra vết rách rộng ngàn trượng rồi miễn cưỡng trốn vào trong hư không.
Diệp Kình Thương ở cách xa triệu dặm đang dùng hết sức điều khiển Chiến Thần tháp, trong chốc lát nó đã lao tới đây.
Đương nhiên, chính vì như thế nên nó đã phải tiêu hao một lượng lớn linh khí.
Diệp Kình Thương đã quyết định, đợi sau khi cứu được tiểu tử Thẩm Thiên kia trở về thì phải bòn lại của hắn một khoản, bắt tiểu tử kia thanh toán toàn bộ tổn thất hắn gây ra.
Ầm!
Chiến Thần tháp ngàn trượng oanh liệt giáng lâm xuống hoang đảo, cơ thể Diệp Kình Thương liền xuất hiện trên đỉnh tháp.
Ánh mắt của ông như điện nhìn chằm chằm cơ thể Thẩm Thiên còn lưu lại.
“Thần niệm linh hồn hoàn toàn bị kéo vào một không gian khác, hơn nữa còn dùng phân thân làm vật dẫn, miễn cưỡng ép linh hồn chủ thân mang đi theo.”
Vẻ mặt Diệp Kình Thương lộ nét nghiêm túc: “Lão phu đã đánh giá thấp Cấm Kỵ cổ bia kia rồi.”
“Tuy nhiên muốn động vào cháu ngoại của lão phu thì cũng không dễ dàng vậy đâu!”
Chiến Thần tháp bắn ra thần quang vạn trượng, dung nhập vào cơ thể Diệp Kình Thương.
Trong chốc lát, cơ thể Diệp Kình Thương trở nên vô cùng ngưng thực, hơn nữa cường độ khí tức còn dâng lên cao vút.
Nếu lúc này có Thánh giả Độ Kiếp kỳ ở đây chỉ e cũng phải run rẩy sợ hãi khi nhìn thấy khí tức lộ ra trên người Diệp Kình Thương.
Bởi vì sức mạnh đó không thuộc về thế giới này!
“Mở ra cho lão phu!”
Hai tay Diệp Kình Thương kết ra vô số pháp ấn với tốc độ mắt thường khó mà thấy rõ, trước mặt ông hiện ra một cánh cửa sáng chói, trên đó trải đầy những phù văn đại đạo huyền diệu.
Bên ngoài cơ thể Diệp Kình Thương tử khí đang rào rào thiêu đốt khiến cơ thể vốn gầy gò của ông ta lập tức nổi lên cơ bắp, nhìn vô cùng cao lớn.
“Thiên Hoang Tam Thập Lục Chùy —— Liệt Dương Chùy!”
Hai tay Diệp Kình Thương nắm chặt, tử khí vô tận trong chốc lát hóa thành một cự chùy mấy trăm trượng trong tay ông.
“Lần này lỗ to rồi, đánh ra cáo búa này ít nhất cũng tốn tám mươi vạn linh tinh!”
“Thiên nhi ơi Thiên nhi, sau này phải nhờ ngươi phụng dưỡng lúc tuổi già rồi!”
Diệp Kình Thương ngoài miệng thì lầm bầm nhưng động tác trên tay không hề dừng lại.
Trên cự chùy mấy trăm trượng kia bốc cháy liệt diễm màu đỏ tím, một vầng mặt trời màu tím đang đánh mạnh vào cánh cửa kia.
Ầm!
Cánh cửa run rẩy dữ dội, không gian chung quanh trong chốc lát bị đánh vụn, hóa thành bột mịn, trở về hư vô.
Nhưng cánh cửa này giống như không mở ra mà vẫn tồn tại vĩnh hằng, không có bất kỳ ngoại lực gì có thể rung chuyển được.
Diệp Kình Thương trợn tròn mắt: “Chỉ ở hạ giới mà có thứ quái vật như thế này sao?”
“Thôi được, một cái búa nện không ra, lão phu đánh thêm mấy búa nữa, ta không tin ở hạ giới có cánh cửa nào Diệp Kình Thương ta không phá được!”
Tám mươi! Tám mươi! Tám mươi!
Diệp Kình Thương dựng râu trừng mắt, tay chân lảo đảo vung chùy lên phá cửa khiến hư không xung quanh hoang đảo đều đang nứt ra.
Đây là nhờ khả năng khống chế sức mạnh của Diệp Kình Thương đã đạt đến cấp độ tối cao, chỉ có một chút dư ba sức mạnh tản ra ngoài nếu không thì phạm vi ngàn dặm đều đã bị biến thành tử vực rồi.
Không biết đã đánh ra bao nhiêu chùy, ngay cả tử quanh xung quanh Chiến Thần tháp cũng ảm đảm đi rất nhiều.
Cánh cửa sáng chói kia cuối cùng cũng từ từ mở ra.
Xong!
Diệp Kình Thương vặn vẹo uốn éo eo, trong tay vác chùy lớn màu tím tiến vào trong cánh cửa lớn kia: “Yêu nghiệt phương nào, trả lại tiểu tử kia cho lão phu, nếu không lão phu phá...”
Diệp Kình Thương xông vào cửa lớn thốt lên những câu bá khí vô song đầy vang dội.
Ba giây sau, trong cánh cửa kia đột nhiên lóe lên tiên quang sáng chói, trong chốc lát trời đất như thất sắc.
Một bóng dáng chật vật từ trong cánh cửa bắn ra, tóc tai bù xù đầy bụi đất, khắp khuôn mặt đầy tia chấn động và kinh hãi.
“Thiên tôn vô lượng ơi, chẳng lẽ là nàng? Ban nãy lão phu vừa mới cách không giao thủ một chiêu với nàng sao?”
“Nếu tin này truyền về tiên giới chắc đủ để lão phu nổ mấy vạn năm!”
“Vị kia chủ bắt cóc Thiên nhi làm gì, chẳng lẽ đem về nuôi sau này làm chồng nuôi từ nhỏ à?”
“Chậc... vậy thì lão phu không cứu người nữa.”
Nơi nào đó trong không gian hư vô, Thẩm Thiên từ từ mở mắt.
Hắn phát hiện mình xuất hiện tại một cái trong không gian hư vô, trước mắt không có một ai.
Đây là một hư không hỗn độn, trước mắt chỉ có một màu xám trắng vô cùng vô tận giống như chưa hề diễn sinh ra trời đất.
Khí Hỗn Độn màu xám trắng kia chầm chậm xoay giống như cối xay cực lớn, thôn phệ hấp thu tất thảy năng lượng xung quanh.
Nhưng nó không chỉ thôn phệ năng lượng, Thẩm Thiên có thể nhìn xuyên qua khí Hỗn Độn vô cùng vô tận kia, lờ mờ nhìn thấy khu vực chính giữa cối xay có Thất Thải Tiên Quang đang diễn sinh.
Nếu như khí Hỗn Độn tràn ngập tính ăn mòn, có thể thôn phệ hết thảy, như vậy thì Thất Thải Tiên Quang này lại vô cùng hiền hòa, giống như có thể tạo hóa hết thảy.
Tiên quang ở chính giữa cối xay giống như đang diễn hóa thế giới mới, thai nghén chút hy vọng sống trong địa ngục.
Thứ đồ chơi này thông qua hai phân thân kia hút bổn Thánh tử vào không gian này?
Khóe miệng Thẩm Thiên hơi giật giật, hắn còn nhớ lão già Diệp Kình Thương kia đã cam đoan gì với mình.
Cái gì mà “Có ông ngoại ngươi ở đây, thế giới này vẫn chưa ai bắt ngươi chịu thiệt được đâu”.
Cái gì mà “Chỉ cần chân thân của ngươi ở bên cạnh lão phu, lão phu sẽ một tay bảo vệ ngươi chu toàn”.
Giờ thì sao chứ!
Người bảo vệ cái méo gì chứ!
Đột nhiên, ánh mắt Thẩm Thiên khựng lại.
Vì hắn nhìn thấy, tiên quan trong cối xay khổng lồ đang dần nổi lên sóng gió.
Một cái bóng mờ từ từ diễn sinh ra trong Thất Thải Tiên Quang, người mặc áo trắng di thế độc lập, thân thể như thật như ảo, vắt ngang vạn cổ.
Nàng ta đưa lưng về phía Thẩm Thiên, mái tóc đen nhánh tự nhiên rối tung sau lưng, trên người mặc bộ váy dài màu trắng như tuyết.