Chương 601: Vạn hóa thôn thiên quyết, hỗn độn đúc kiếm thai (3)
Trong hạp cốc yên tĩnh im ắng, một bóng dáng vô cùng anh tuấn ngồi xếp bằng.
Ở trong cơ thể hắn, khí Ngũ Hành và một sợi khí Hỗn Độn màu trắng bạc đang chậm rãi dung hợp, biến hóa giống như hình dạng vắt mì.
Hỗn Độn Tân Hỏa Chú Khí quyết này chú trọng dùng khí Hỗn Độn rèn khí, sau đó luyện chế đạo khí bổn mệnh, cùng trưởng thành với bản thân, một khí phá vạn pháp.
Thẩm Thiên vô cùng nghi ngờ người sáng tạo ra môn bí thuật này có phải từ một vũ trụ nào đó xuyên qua tới đây nên mới có thể sáng tạo thuần thục đến như vậy!
Đương nhiên, chuyện này cũng không quan trọng.
Quan trọng là giờ Thẩm Thiên lại giống như Diệp Hắc nào đó khi còn trẻ, mắc phải chứng bệnh không thể quyết định.
Căn bản của Hỗn Độn Tân Hỏa Chú Khí quyết đó là rèn luyện thanh mệnh khí, mệnh khí vô cùng quan trọng với chủ nhân, uy lực vô tận.
Mặc dù nếu không hài lòng sau này vẫn có thể phá đi tạo lại nhưng sẽ phải tổn hao tương đối nhiều thời gian và tinh lực.
Tốt nhất ngay từ đầu phải chọn thứ nào thật hài lòng.
Tạo cái gì đây? Tạo giáp? Tạo nón? Tạo trượng?
Tạo Tang Chung như của Vô Thủy? Không được, không được, cái tên này nghe thiếu may mắn, dễ gặp tang tóc quá.
Tạo Đại Đỉnh như của Diệp Hắc? Cũng không được, vung cái đỉnh lớn như vậy đánh người cứ thấy không được thoải mái, còn chẳng bằng vung mạnh chùy lớn!
Hay là tạo kiếm đi! Ít nhất vác theo kiếm cũng tiêu sái, dù sao mạnh hay không mạnh là chuyện nhất thời còn đẹp trai hay không là chuyện cả đời.
Hơn nữa giờ sát chiêu mạnh nhất của Thẩm Thiên là “Phi Thiên Kiếm quyết” của Nữ Đế truyền, kiếm ý lờ mờ cộng minh với khí Hỗn Độn.
Nếu rèn đúc ra một thanh Hỗn Độn Kiếm Khí, chắc hẳn uy lực của kiếm quyết này sẽ càng trở nên mạnh hơn!
Đồng thời rèn kiếm thì trong đầu Thẩm Thiên có nhiều tạo hình hơn một chút.
Ừm, quyết định vậy đi, rèn kiếm!
Trong lòng Thẩm Thiên hạ quyết tâm, bắt đầu ngưng tụ mệnh khí của mình.
Hai tay mau chóng kết ấn ghi lại từng đạo pháp quyết Hỗn Độn Tân Hỏa kinh.
Vô số pháp quyết dụng nhập vào trong khí Hỗn Độn Ngũ Hành, khí Hỗn Độn màu trắng bạc bắt đầu chậm rãi biến thành hình dáng cây gậy.
Đúng vậy, Thẩm Thiên cố gắng luyện đúc mười mấy canh giờ kết quả luyện chế ra một cây gậy…
Dù sao hắn cũng chỉ vừa mới lĩnh ngộ Hỗn Độn Tân Hỏa Chú Khí Quyết, vẫn chưa hiểu rõ lắm về pháp vô thượng này, hơn nữa về phương diện tu vi thực sự cũng hơi yếu một chút.
Cho nên dù biết phải luyện chế Hỗn Độn Mệnh khí như thế nào nhưng khi thực sự động tay động chân vẫn rất tốn sức, luôn cảm thấy cổ khí này không nghe theo sự sai khiến.
Ừm, có một câu nói rất quen thuộc đó là: Miệng nói ngươi biết làm nhưng tay tố cáo ngươi đang nổ.
Tuy nhiên hình dạng rèn luyện lần đầu có xấu một chút cũng không sao, dù sao sau này cùng với sự tế luyện không ngừng của Thẩm Thiên thanh kiếm này sẽ dần thuế biến theo hình dáng trong tưởng tượng của hắn.
Còn về “cây gậy” bây giờ, cứ tạm gọi nó là phôi kiếm đi!
Vốn còn muốn luyện nó thành hình dáng như Thiên Tru Kiếm, giờ thấy có vẻ tạm thời hơi khó.
Kể ra cũng kỳ quặc, không biết là trùng hợp hay ảo giác nhưng trước đó Thẩm Thiên từng thấy vị Nữ Đế tuyệt đại kia thi triển kiếm quyết.
Hắn luôn cảm thấy thanh kiếm trong tay Nữ Đế có tạo hình rất giống với Thiên Tru Kiếm.
Cũng không biết thanh Thiên Tru Kiếm này có phải được rèn phỏng theo thanh kiếm của Nữ Đế không, nếu thật sự là như vậy thì dựa theo hình dáng nào đó để rèn đúc hình như không sai.
Ừm, đợi khi nào rảnh tìm vài quyển sách luyện khí xem thử, chí ít phải tham khảo thêm về phương diện tạo hình.
Trong lòng Thẩm Thiên suy nghĩ lung tung, công pháp thì không ngừng vận chuyển.
Mệnh khí của Thẩm Thiên luyện chế rất thuận lợi, một thanh phôi kiếm dài ba xích màu bạc xuất hiện trước mặt Thẩm Thiên.
Nhìn thân kiếm mấp mô, dường như không thấy bất kỳ tạo hình thẩm mỹ gì, khóe miệng Thẩm Thiên hơi giật giật: Bổn Thánh tử chế ra cây trượng này à?
Luyện chế rất thuận lợi, con khỉ ấy!
Thẩm Thiên cảm thấy rất thất bại, đây là môn công pháp khó luyện nhất lần đầu hắn gặp từ khi xuyên qua cho tới nay.
Thẳng thắn mà nói, môn công pháp này thậm chí đã dần dần hấp dẫn sự hứng thú của hắn!
Thẩm Thiên quyết định, hắn nhất định phải chinh phục môn công pháp này!
Đừng có ngừng lại, tiếp tục luyện!
Thẩm Thiên đang định tiếp tục thôi động pháp quyết, rèn cho phôi kiếm này thẩm mỹ hơn một chút, đột nhiên, sắc mặt hắn khẽ biến.
Bởi vì hắn cảm thấy hạp cốc này đang run lên kịch liệt, hư không xung quanh cũng đang nhanh chóng vỡ nát.
Triều tịch năng lượng mênh mông quét ra, linh khí gần như hóa thành sương mù kia đang đột ngột dâng trào ra ngoại giới, tựa như sóng to gió lớn truyền đi xa ngàn dặm.
Lối vào của Cấm Kỵ sơn cốc có mười khí tức Thiên tôn cường đại lao đến, đó chính là mười vị trưởng lão tọa trấn sơn cốc của Côn tộc.
Lúc này bọn họ tim đập nhanh nhìn vào nơi sâu nhất trong sơn cốc: “Cấm Kỵ sơn cốc đang nứt ra, sao lại như vậy được?”
Cho dù là lúc thủy tổ Côn tộc lĩnh hội cổ bia vào năm đó cũng không xảy ra kịch biến như vậy!
Ầm!
Ánh mắt mười đại trưởng lão kinh hãi nhìn chăm chú vào bên trong, một tia sang màu xanh chói lóa vút tận trời cao.
Trong chốc lát nó xé rách vực sâu vạn trượng lao thẳng về phía mặt biển.
Tất cả cấm chế, trận pháp trước mặt nó đều bị phá nát trong nháy mắt, không hề có chút tác dụng cản trở nào.
Nếu như mười đại trưởng lão không nhìn nhầm thì thứ đồ chơi đó hình như là một tấm bia…
Móa nó!
Cấm Kỵ cổ bia bay đi à!!!