Chương 602: Đây là cái giá khác! (1)
Thời khắc Cổ bia cấm kỵ bay lên không trung, cả Côn tộc đều chấn động vì điều này.
Mười đại trưởng lão vội vàng liên thủ thi pháp, pháp lực vô cùng hùng hồn trong chốc lát hóa thành tấm lồng lớn che trời ập về phía cổ bia.
Những trưởng lão Côn tộc có thể bế quan ở Cấm Kỵ sơn cốc dù trong hang ngũ cường giả Thiên tôn cũng đều là những người nổi bật đứng đầu, cách Độ Kiếp kỳ không xa.
Mười vị trưởng lão liên thủ bày trận, cho dù là Thánh giai cũng khó mà dễ dàng tránh thoát.
Vậy mà trước mặt cổ bia này, tấm lưới mười vị trưởng lão liên thủ bày ra chỉ như một tờ giấy bị xuyên thủng trong nháy mắt.
Ánh sáng xanh vắt ngang trời cao trong chốc lát chạy đi xa ngàn vạn dặm, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt tất cả mọi người.
Còn cả Cấm Kỵ sơn cốc cũng vì thế hóa thành bột mịn, hư không loạn lưu tung hoành.
Thẩm Thiên sững cả người, hắn chỉ ngủ gật trước Cổ bia cấm kỵ mà thôi, sao bia kia lại bỏ chạy rồi?
Mấy đại lão Côn tộc kia sẽ không nhân cơ hội này gây chuyện với bổn Thánh tử đấy chứ!
Hay là nhân tình huống hỗn loạn này giả chết?
Ầm…
Hư không loạn lưu đang nhanh chóng bình ổn lại, giữa trời đất ngưng tụ ra từng hư ảnh cự côn vô cùng to lớn, bên ngoài có thể có thánh quang hiển hiện.
Đó là Thái thượng trưởng lão Côn tộc, bình thường gần như đều bế quan tiềm tu, không tham gia vào sự vụ trong tộc.
Nhưng ba động của Cổ bia cấm kỵ bỏ chạy kia thực sự quá lớn đã hấp dẫn tất cả bọn họ ra ngoài.
“Vì sao Cổ bia cấm kỵ lại bị biến bỏ chạy? Xin tộc trưởng cho cho chúng ta một lời giải thích!”
“Cổ bia cấm kỵ này do thủy tổ lưu lại, vài vạn năm nay chưa hề xảy ra chuyện gì, giờ lại bỏ trốn xa như vậy rốt cuộc không biết tại sao?”
“Nếu không thể nào đưa ra lời giải thích thỏa đáng, chỉ e chúng ta sẽ không mặt mũi nào đi tế bái liệt tổ liệt tông, mời tộc trưởng mau chóng tìm Cổ bia cấm kỵ về!”
“Nghe nói tộc trưởng phá lệ để Thần Tiêu Thánh tử lĩnh hội Cổ bia cấm kỵ mới tạo ra kết quả như thế này, Thánh tử đâu?”
“Đúng vậy, bảo Thần Tiêu Thánh tử ra giải thích đi!”
Những Thánh giả Côn tộc kia còn đang tranh động, chấn động tâm hồn về chuyện Cổ bia cấm kỵ bỏ trốn.
Dù sao với Côn tộc mà nói Cổ bia cấm kỵ có ý nghĩa vô cùng quan trọng, gần như không thua gì trọng địa như từ đường, gia phả của nhân tộc.
Huống hồ, sơn cốc nơi có Cổ bia cấm kỵ dồi dào linh khí, ngưng tụ pháp tắc, là Thánh địa tu luyện, giờ nơi này đã bị hủy diệt vì cổ bia bỏ chạy rồi.
Đối với Côn tộc mà nói, đây là một tổn thất lớn!
Kết quả như vậy, đổi lại là ai cũng khó mà bình tĩnh được.
Gừ!
Đúng lúc này, bóng dáng Côn Thần Vương xuất hiện trong hư không loạn lưu sơn cốc.
Sắc mặt của lão cũng rất khó coi tuy nhiên không phải có ý hung sư vấn tội mà lo lắng nhìn về phía Thẩm Thiên.
Lão thấy cơ thể Thẩm Thiên không tổn thương gì, ngay cả khí tức cũng trở nên thâm bất khả trắc hơn thì mới thở phào nhẹ nhõm: “Thánh tử không bị thương chứ!”
Thẩm Thiên chậm rãi gật đầu: “Chỉ hơi kinh ngạc chứ không nguy hiểm gì.”
Côn Thần Vương nói: “Vậy thì tốt rồi, chuyện dị biến của Cổ bia cấm kỵ bản vương cũng không thể ngờ tới, nếu vì chuyện này Thánh tử xảy ra chuyện gì không may, bản vương thật sự không biết phải ăn nói thế nào với quý Thánh địa.”
Lời của Côn Thần Vương khiển Thẩm Thiên cực kỳ sững sốt, tộc trưởng Yêu tộc bây giờ đều dễ nói chuyện vậy à!
Bia tổ nhà mình bị mất cũng không lo lắng, còn muốn ăn nói với Thần Tiêu thánh địa?
Tuy nhiên chẳng ai đưa tay đánh người mặt tươi cười, Côn Thần Vương khách sáo với Thẩm Thiên như vậy cũng khiến Thẩm Thiên hơi ngại.
Dù sao mặc dù hắn không biết vì sao Cổ bia cấm kỵ lại biết bay nhưng xem ra chắc chắn có liên quan nhất định đến việc hắn lĩnh ngộ Hỗn Độn Tân Hỏa kinh.
Lần này hắn thật sự không thể gánh nỗi tai họa này rồi.
Côn Thần Vương dễ nói chuyện, không có nghĩa những Thánh giả Côn tộc khác cũng dễ nói chuyện.
Trên thực tế lúc đầu cho Thẩm Thiên dùng Côn Bằng pháp đổi Tam Quang Thần Thủy và ba kiện Thánh khí đã khiến mấy trưởng lão Côn tộc không vui rồi.
Bởi vì theo họ thấy, Côn Bằng pháp vốn là pháp chí tôn của Côn tộc, về lý mà nói thì không được phép lưu lạc bên ngoài, trả lại Côn tộc vốn là chuyện đương nhiên.
Dùng bản nguyên Tam Quang Thần Thủy và ba kiện Thánh khí đổi Côn Bằng pháp về thì cũng thôi đi, vậy mà tộc trưởng còn cho phép thế lực khác tu luyện pháp này?
Chuyện này với bọn họ mà nói quả thực là nỗi ấm ức lớn.
Huống hồ Côn Thần Vương còn cho phép Thần Tiêu Thánh tử lĩnh hội Cổ bia cấm kỵ của Côn tộc.
Giờ thì hay rồi, Cổ bia cấm kỵ đã mất rồi đấy!
“Tộc trưởng, Thần Tiêu Thánh tử, hi vọng các người có thể cho chúng ta một lời giải thích.”
“Côn Hư, mấy năm nay ngươi cứ hợp tác với Thần Tiêu thánh địa, sắp quên mất sự kiêu ngạo của Côn tộc mất rồi.”
“Trong mấy năm ngươi đảm nhiệm vị trí tộc trưởng thực lực bổn tộc không tang trưởng quá nhiều, giờ ngay cả Cổ bia cấm kỵ cũng mất, ta thấy đã đến lúc triệu tập Trưởng lão hội rồi.”
“Nếu ngươi không thể làm tốt vị trí tộc trưởng này thì thoái vị nhường chức, giao vị trí lại cho người có bản lĩnh làm đi!”
“Còn cả Thần Tiêu thánh địa nữa, nhất định phải bồi thường tổn thất mất cổ bia cho bổn tộc!”
Trong hư không, giọng bàn luận của các trưởng lão ầm ĩ.
Phần lớn các trưởng lão này đều là tồn tại cấp Thiên tôn nhưng nói chuyện với Côn Hư vẫn khá khách khí.
Nhưng cũng có vài Thái thượng trưởng lão Độ Kiếp kỳ bối phận còn cao hơn Côn Thần Vương mấy bậc nên lúc này nói chuyện không hề nể mặt.
Thậm chí có vài Thái thượng trưởng lão còn đưa ra ý định phế bỏ vị trí Tộc trưởng của Côn Thần Vương lựa chọn lại Tộc trưởng.