Chương 619: Thanh Minh Thiên tôn, câu chuyện chờ đợi ngàn năm (1)
Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài cơ thể Thần Tiêu Thánh chủ khẽ dập dờn, ông lạnh lùng nói: “Tuy nhiên trên Doanh Châu đảo khắp nơi đều là tạo hóa, với phần lớn đệ tử mà nói chắc chắn đều là cơ duyên lớn cả đời khó gặp được lần thứ hai.”
“Loại cơ duyên này, không ai muốn bỏ lỡ, nếu không có lẽ sẽ hối hận cả đời.”
“Đợi sau khi đến Doanh Châu đảo, bổn tọa sẽ chia các đệ tử và trưởng lão thành ba nhóm, các trưởng lão sẽ lần lượt dẫn các đệ tử lên Doanh Châu đảo lịch luyện.”
“Đảm bảo các đệ tử sẽ không cùng lúc tiến vào Doanh Châu đảo, cho dù có gặp nguy hiểm, chúng ta cũng giảm bớt áp lực khi nghĩ cách cứu viện.”
Giọng Thần Tiêu Thánh chủ mặc dù lạnh lùng nhưng trong lời nói thể hiện rất rõ sự kiêng kỵ và thận trọng đối với Doanh Châu đảo.
Đây dù sao cũng là đạo trường của Đại đế, cho dù là Thánh nhân cũng không dám đảm bảo mình chắc chắn sẽ không xảy ra việc gì.
Nói câu không dễ nghe cho lắm là cơ duyên và tử vong có thể chỉ cách nhau một cái chạm vai.
Dù tiếc những cơ duyên kia đến mấy cũng không thể dốc hết vốn liếng của Thần Tiêu thánh địa vào đây.
Thẩm Thiên rất hiểu suy nghĩ của Thần Tiêu Thánh chủ, hắn khẽ gật đầu: “đệ tử hiểu, vậy nếu đệ tử lên Doanh Châu đảo thì sẽ hành động cùng với vị trưởng lão nào?”
Thần Tiêu Thánh Chủ hơi sững sờ, lập tức cười nói: “Con, Vân Hi, Vân Đình và cả Phương Thường thường nữa không thuộc phạm vi này.”
“Với vận khí của nhóm các con, dù trên đảo này có nguy hiểm biến dị gì thì hẳn cũng sẽ không thể uy hiếp đến sự an toàn của các con được, chỉ cần chú ý một chút là đủ rồi.”
Bích Liên Thiên tôn đứng bên vội vàng nói: “Sư đệ, bốn người bọn họ chính là hy vọng tương lai của bổn tộc, sao có thể để bốn đứa trẻ mạo hiểm đơn độc được!”
“Ta có thể đi theo nhóm Thên nhi để ở bên bảo vệ an toàn của bọn trẻ, mặc dù như vậy sẽ chậm trễ lão đạo ta tìm kiếm cơ duyên nhưng vì tương lai bản môn, lão đạo nguyện hy sinh bản thân.”
Bích Liên sư bá muốn đi theo bổn Thánh tử?
Hắn lặng lẽ liếc nhìn đỉnh đầu Bích Liên Thiên tôn, vòng sáng pha lẫn giữa đen và trắng kia làm khóe miệng Thẩm Thiên không ngừng giật giật.
Lão đạo sĩ này một năm qua đã hưởng ké không ít cơ duyên Thẩm Thiên mang về, chẳng hạn như “Dùng Thân Hóa Kiếp”, Chiến Thần tháp, Niết Bàn Thánh dịch… trên cơ bản đều luôn có phần của lão đạo sĩ này.
Nhờ những cơ duyên này bổ sung vận khí nên vòng sáng vốn một màu đen tuyền của lão đạo sĩ đã được tẩy trắng khá nhiều.
Vấn đề là cho dù như vậy, lão ta vẫn là một kẻ xui xẻo!
Ngay cả một phàm nhân bán thịt heo trước cửa nhà còn may mắn hơn lão đạo sĩ này rất nhiều.
Ở nơi đầy rẫy nguy cơ như Doanh Châu đảo mà để lão đạo sĩ này đi cùng sao? Thẩm Thiên cảm thấy cái kiểu bảo vệ bên cạnh này nên thôi đi thì hơn!
Thẩm Thiên rùng mình một cái, vội vàng nói: “Sư tôn, vẫn nên thôi đi ạ! Thực lực Bích Liên sư bá cường đại, đi theo đệ tử thật sự là quá lãng phí.”
Thần Tiêu Thánh chủ lạnh lùng liếc nhìn Bích Liên Thiên tôn, ông hiểu rất rõ những toan tính nhỏ nhặt trong lòng sư huynh nhà mình: “Sư huynh, đến lúc đó bổn tọa khắc sẽ có nhiệm vụ cho huynh.”
“Còn nhiệm vụ bảo vệ nhóm Thiên nhi đến lúc đó tự sẽ có người phụ trách, không nhọc sư huynh phải phí tâm.”
Trong lúc nói chuyện, Thần Tiêu Thánh chủ cũng đã sắp xếp xong hết thảy.
Bây giờ trận pháp bên ngoài Doanh Châu đảo đã được phá giải, thế lực khắp nơi đều đã đặt ra xong quy tắc.
Cường giả từ Thánh giai trở lên tiếp tục liên thủ, phá giải cấm chế sâu hơn của đảo, tranh thủ khiến Đế mộ xuất thế sớm.
Còn những tu sĩ Thánh giai trở xuống thì sẽ được tự do tìm kiếm cơ duyên trên đảo, có thể thu hoạch được gì hoàn toàn dựa vào vận khí bản thân.
Nên biết vài vạn năm trước Doanh Châu đảo luôn được Kim Ô Đại đế bày Tụ Linh Trận tẩm bổ, trên đảo chắc chắn sẽ có rất nhiều kỳ trân dị bảo.
Nếu vận khí tốt tìm được truyền thừa hạch tâm Kim Ô Đại đế lưu lại lúc trước để rồi nghịch thiên quật khởi xưng bá một phương, cũng không phải là không thể.
Đương nhiên, trong bí cảnh thế này có thể thu được lợi ích lớn chừng nào đôi khi thực lực không phải là yếu tố quan trọng nhất.
Vận khí lớn mới là vương đạo!
Trong mắt Thần Tiêu Thánh chủ, đây chính là sân chơi hoàn mỹ của Thiên nhi!
Chỉ cần Phương Thường, Vân Hi và Vân Đình cứ bám chặt lấy đùi Thiên nhi chắc chắn lần lịch duyệt này sẽ không thể thiếu được miếng bánh ngon.
Ừm, mỗi người ôm một đùi là đủ rồi!
Trên thực tế mấy ngày trước, phần lớn đội ngũ của Thần Tiêu thánh địa đã xuất phát đến Doanh Châu đảo.
Chỉ vì Thẩm Thiên còn chưa xuất quan nên Thần Tiêu Thánh chủ và Bích Liên Thiên tôn mới ở lại chờ, dù sao cơ duyên vòng ngoài cũng không có sức hấp dẫn với họ lắm.
Bồi đắp tình cảm với Thiên nhi vẫn quan trọng hơn.
Bây giờ Thẩm Thiên xuất quan, Thần Tiêu Thánh Chủ lập tức thi triển pháp thuật xé rách hư không, tạo dựng cánh cửa không gian, ba người bước vào trong cánh cửa hư không xuất phát đến vị trí Doanh Châu đảo.
Đáng nhắc tới chính là, trước đây mỗi lần Thẩm Thiên theo Thần Tiêu Thánh chủ xuyên thẳng qua hư không đều không thể cảm nhận được sự di chuyển của không gian, nhưng sau khi thu hoạch được Bỉ Ngạn hoa và truyền thừa “Côn Bằng pháp”, năng lực cảm nhận của Thẩm Thiên đối với hư không đã tăng lên rất nhiều, đã có thể lờ mờ cảm nhận được sự biến hóa của hư không.
Thậm chí trong lòng Thẩm Thiên có trực giác, nếu mình muốn hình như cũng có thể thử vài truyền tống hư không đơn giản.
Đương nhiên, về phương diện khoảng cách tạm thời không thể nào so sánh với Thần Tiêu Thánh chủ được.
Khoảng nửa canh giờ sau, Thẩm Thiên cảm nhận được sức mạnh phun trào của hư không đâng dần bắt đầu yếu đi.
Đây là, đã tới nơi rồi sao?