Chương 665: Vườn thuốc của Kim Ô Đại đế
Nếu không để lão ta nhìn thấy Nhạc Vân Đức hôn mê có thể sẽ thật sự đào cho tên này không còn lại đến cái quần lót mất.
Dù sao Bạch Đế tung hoành ngũ vực nhiều năm như vậy gần như chưa từng phải chịu thiệt trước mặt bất kỳ ai.
Lần này lão ta lại bị người ta đoạt mất miếng ăn trước miệng rùa, cơn tức này lão ta không thể nào dễ dàng nuốt trôi như vậy.
“Mọi người đều quyết định cùng lịch luyện với Thẩm mỗ sao?”
Thẩm Thiên nhìn thấy mọi người “không sợ nguy hiểm” như vậy trong lúc nhất thời hơi ngỡ ngàng.
Những người được gọi là thiên kiêu ngoan cường đến thế sao?
Quả nhiên những đứa con khí vận từ nhỏ đã xuôi gió xuôi nước không biết sợ nguy hiểm là gì.
Không như ta thể chất xui xẻo đã đen đủi mấy chục năm nay, tư tưởng vững vàng đều đã được khắc tận trong xương cốt.
Ừm...
Đúng lúc này, đạo sĩ béo Nhạc Vân Đức từ từ tỉnh lại từ trạng thái hôn mê.
Ánh mắt mơ màng của gã chớp chớp mấy cái rồi lập tức trở nên vô cùng cảnh giác và tỉnh táo: “Ta đang ở đâu đây? Các ngươi là ai? Không cướp bảo bối của ta đấy chứ!”
Nói xong, Nhạc Vân Đức vội vàng sờ lên đũng quần của mình.
Nhạc Vân Đức cảm nhận được nhẫn trữ vật được giấu ở nơi bí mật nhất vẫn còn thì mới thở phào từ tận đáy lòng.
Tiếp theo, gã kiểm tra một lượt trang bị, đan dược, bảo vật trên người, vẻ cảnh giác trên mặt cũng dần biến mất.
“Đại sư huynh yên tâm, không ai động gì đến bảo vật của huynh đâu.”
Trương Vân Đình dở khóc dở cười, nói: “Huynh bị quái vật tấn công hôm mê trong đường hầm, đúng lúc Thánh tử sư đệ chạy tới đã đánh lui quái vật cứu huynh về đây đấy.”
Đạo gia ta gặp quái vật trong đường hầm, bị hôn mê?
Ơ, sao ta không nhớ gì cả nhỉ?
Tuy nhiên trên người rõ ràng không hề có thương tích gì, đồ vật bảo bối cũng đều không mất, đây cũng là vạn hạnh trong bất hạnh.
Nhưng mà mình cứ thấy đầu ong ong, cứ như bị người ta cầm côn đánh trúng vậy.
Chẳng lẽ vì như vậy nên mới mất trí nhớ?
Nhạc Vân Đức ngẩng đầu lên, nhìn Phương Thường, Tần Vân Địch và Trương Vân Hi.
Một rồng, một hổ, một kỳ lân của Thần Tiêu thánh địa, ba vị sư đệ muội thiên kiêu của thế hệ này Nhạc Vân Đức đã quen từ lâu.
Dù sao trong số họ cũng có hai vị là nhi nữ bảo bối của sư tôn mà!
Nhạc Vân Đức lại nhìn sang Thẩm Thiên mặc Long Uyên Thánh giáp, trên mặt lộ vẻ si mê.
Long Uyên thánh giáp, đây chính là chiến giáp mạnh nhất sư tôn mặc hồi trẻ.
Ngay cả Thánh tử chín đời của họ đều không ai có tư cách kế thừa bộ Long Uyên Thánh giáp này.
Người có thể truyền thừa bộ chiến giáp này chắc chắn là người được sư tôn coi trọng nhất, nếu không có gì bất ngờ xảy ra chính là người thừa kế vị trí Thánh chủ sau này.
Vị nam tử xa lạ này mặc Thánh giáp trên người, thân phận liền không cần nói cũng biết, hiển nhiên là Thần Tiêu Thánh tử đời này mà sư tôn vừa thu nhận: Thẩm Thiên!
Nhưgn vấn đề là, Nhạc Vân Đức nhớ trước đây mình chưa từng gặp vị tiểu sư đệ này!
Vậy sao gã cứ cảm thấy quen quen, chẳng lẽ đây chính là mới quen... mới quen đã thân trong truyền thuyết sao?
Ừm, nghe sư tôn nói vị tiểu sư đệ này là Tiềm Long Mệnh Cách quý giá nhất ngũ vực, một khi xuất hiện chắc chắn tiềm long thăng thiên gào thét, khí vận mệnh cách cao quý không tả nổi.
Ngày sau, thành đế cũng không phải là không thể!
Nhất định phải tạo dựng mối quan hệ tốt với vị tiểu sư đệ này, nói không chừng sau này sẽ có cơ hội được dựa dẫm, cáo mượn oai hùm!
Nghĩ tới đây, trên mặt Nhạc Vân Đức nở nụ cười rạng rỡ.
Gã bấm đạo hiệu: “Vô Lượng Thiên Tôn, cảm tạ ơn cứu mạng của sư đệ, sư huynh ta không thể báo đáp.”
“Ngày sau có cơ hội, chúng ta có thể kề đầu gối nói chuyện lâu, một thân tạo nghệ mò vàng đỉnh cao của sư huynh ta có thể truyền thụ hết cho sư đệ!”
Tạo nghệ mò vàng?
Khóe miệng Thẩm Thiên giật giật, là kinh nghiệm bị oán linh truy sát trong mộ cổ sao?
Loại tạo nghệ này huynh giữ cho riêng mình đi! Bổn Thánh tử hoàn toàn không có hứng thú, còn chẳng hấp dẫn bằng đi hóng chuyện của sư tôn!
Quên hỏi những chuyện linh tinh kia mất rồi, tiếc quá!
Được rồi, tranh thủ dẫn các sư huynh đệ đi vơ vét cơ duyên xong còn thoát thân rời đi nữa nào!
Nghĩ tới đây, Thẩm Thiên không chậm trễ thêm thời gian nữa, ánh mắt đảo qua hình ảnh cơ duyên trên đỉnh đầu mọi người xung quanh sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Trên người hắn tản mát ra vầng sáng nhàn nhạt, cẩm y bạch long không gió mà bay, tóc dài cũng bay trong gió, dung nhan tuấn dật cực điểm lộ ra trước mặt mọi người.
Thậm chí ngay cả Linh Lung Đế cơ mới quen Thẩm Thiên không lâu lúc này nhìn thấy Thẩm Thiên di thế độc lập cũng cảm thấy tim đập thình thịch.
Đây, là cảm giác động lòng sao!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thẩm Thiên từ từ mở mắt.
Hắn nhìn về một ngã rẽ phía đông thông đạo, bình tĩnh nói: “Ta cảm ứng được hướng này có cơ duyên.”
Phía đông?
Có cơ duyên?
Nhạc Vân Đức hơi sững sờ, tiểu sư đệ tìm cơ duyên luôn bốc đồng như vậy sao?
Chỉ nhắm mắt lại dựa vào giác quan thứ sáu là có thể tìm được cơ duyên, vậy kinh nghiệm nghiên cứu mò vàng mấy trăm năm của đạo gia ta chẳng phải là trò cười sao?
Nhạc Vân Đức há to miệng vô thức muốn phản bác nhưng nhìn thấy vẻ “vốn nên như vậy” của tất cả mọi người xung quanh Thẩm Thiên thì gã đành cố gắng nuốt ngược lời trở lại.
Cũng được, thử xem có phải tiểu sư đệ này tà môn như vậy thật không.
Nếu thật là như vậy thì ôm đùi hắn hưởng ké thôi, còn nếu giả thì nghĩ cách để lừa hắn về làm trợ thủ cho Đạo gia ta.
Hì hì, Đạo gia ta không tin, còn có người chỉ dựa vào khí vận muốn làm gì làm trong Đế mộ cổ, chuyện này căn bản không hề có chút thực tế nào!
Đó là đừng nói Đế mộ này còn hơi không bình thường, nghe tiểu sư đệ nói là đã gặp oán linh Kim Ô gì đó.
Sợ là chưa kịp tìm được cơ duyên thì đã đâm nhầm vào hang ổ một oán linh nào mất rồi.
Ừm, trước tiên là bố trí xong truyền tống rồi tính sau.
An toàn phải đứng đầu!