Chương 664: Đi theo đứa con của khí vận, an toàn tuyệt đối! (2)
“Tốc độ tên này nhanh thật, đã hòa thành một thể với hư không, chẳng lẽ là thành viên của tổ chức thích khách kia?”
Nhạc Vân Đức vừa chật vật chạy trốn, trong lòng vừa nhanh chóng suy nghĩ: “Nhưng Đạo gia ta chưa từng đào mộ tổ của bọn hắn, ám sát ta làm gì?”
Không đúng, chẳng lẽ có người bỏ tiền ra mua đầu của Đạo gia ta?
Thế nhưng trên người tên này hoàn toàn không có sát khí, thi triển từng chiêu đều chỉ để chế địch chứ không phải giết địch, căn bản không giống tác phong thích khách.
Tuy nhiên chỉ dựa vào thủ đoạn này mà muốn uy hiếp Đạo gia ta?
Tiểu tặc, ngươi còn non lắm!
Nhạc Vân Đức giãy dụa cơ thể mập mạp trông có vẻ vụng về nhưng vô cùng nhanh nhạy triển khai tất cả công kích.
Tiếp theo, gã móc trong ngực ra một cái chuông đồng nhỏ: “Thiên địa vô cực, càn khôn định pháp, trấn cho ta!”
Pháp lực mênh mông tràn vào chuông nhỏ, trong chốc lát chuông đồng nhỏ bắn ra từng phù văn thượng cổ lao về phía người áo đen.
Mỗi một nơi phù văn đi qua, hư không bị trấn phong, mức độ vững chắc lập tức tăng lên gấp trăm lần.
Người áo đen vốn như cá gặp nước trong hư không giờ lại bị ép phải hiển hóa cơ thể, xuất hiện trước mặt Nhạc Vân Đức.
Còn chuông đồng nhỏ thì lập tức hóa thành hàng rào màu xanh, chế trụ cơ thể người áo đen, trong lúc nhất thời không cách nào tránh thoát, cả hai người cứ thế giằng co.
“Không ngờ đúng không! Đây chính là Thánh khí cực phẩm của Đạo gia ta, Càn Khôn Định Vực chuông, chuyên khắc chế Hư Không pháp kiểu như ngươi!”
Nhạc Vân Đức đắc ý nói: “Đợi lát nữa sư đệ ta quay lại, đến lúc đó ngươi sẽ tiêu tùng thôi.”
Vừa dứt lời thì phía cuối thông đạo đột nhiên có một vệt kim quang lướt đến.
Thẩm Thiên người mặc Long Uyên Thánh giáp, lưng đeo Thần dực hoàng kim như thuấn di xuất hiện trước mặt Nhạc Vân Đức trong nháy mắt.
Nụ cười trên gương mặt Nhạc Vân Đức càng thêm rõ ràng, những khối mỡ trên mặt dồn hết lại với nhau: “Sư đệ, cuối cùng đệ cũng quay lại rồi! Tiểu tặc này mưu đồ làm loạn, hình như muốn gây bất lợi cho Thánh địa chúng ta.”
“Sư huynh ta đã chế trụ tiểu tử này rồi, đệ tranh thủ lấy chùy ra đánh cho hắn một chùy, chúng ta bắt hắn về giao cho sư tôn nói không chừng có thể điều tra ra được gì đó!”
Dứt lời, gã đắc ý nhìn về phía người áo đen: “Ngươi chờ đấy, ngươi nhất định phải chết!”
Ầm!
Một giây sau, Nhạc Vân Đức bỗng nhiên cảm thấy sau ót hơi rung lên, tiếp đó là trước mắt tối sầm lại.
Thẩm Thiên nhìn Nhạc Vân Đức mềm oặt ngã trên mặt đất, khóe miệng hơi giật giật: “Sư huynh, huynh đừng trách ta.”
Vốn tưởng Đoạn Ức đan cực phẩm sư tôn cho sẽ không thể dùng đến, giờ xem ra mọi thứ đều có lần đầu tiên, quen tay hay việc.
Thẩm Thiên móc trong ngực ra một viên Đoạn Ức đan nhét vào trong miệng tên mập Nhạc Vân Đức, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Danh dự cả đời của bổn Thánh tử cuối cùng cũng được bảo vệ rồi.
Thẩm Thiên nhìn Nhạc Vân Đức đã thở đều rơi vào trạng thái ngủ say mà vẫn không quên lầm bầm chuyện hoang đường, kêu gào muốn trộm nhà ai đó liền thấy dở khóc dở cười.
Sao lúc trước sư tôn lại thu vị Đại sư huynh này chứ?
Sau đó, Thẩm Thiên nhìn về phía người áo đen: “Theo những gì Đại sư huynh nói thì hình như mộ của Kim Ô Đại đế này không hề đơn giản, nói không chừng còn có nguy hiểm đặc biệt nào đó.”
Người áo đen bình tĩnh nói: “Từ xưa đến nay, phàm là nhân vật chính lịch luyện chắc chắn sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Trong mộ Kim Ô Đại đế này nhiều đứa con khí vận như vậy không có gì bất ngờ xảy ra thì chỉ có quỷ mới tin!”
Thẩm Thiên khẽ gật đầu: “Dù nói thế nào đi nữa thì vẫn nên nhắc nhở mọi người một chút!”
Chí ít Thẩm Thiên không muốn đem các đệ tử Thần Tiêu ra tế trời, trở thành đá trải đường cho đứa con khí vận nào đó.
Đó đều là những cây hẹ đồng môn của hắn... sư huynh đệ của hắn!
Thẩm Thiên vác Nhạc Vân Đức đã rơi vào trạng thái hôn mê này lên, thi triển Điện Quang Thần Ảnh Bộ chạy nhanh đến trước mặt đám Phương Thường.
Điều đáng nhắc tới là, sau khi nghe Thẩm Thiên kể “hơi sửa đổi lại” về những gì trải qua lúc dò đường, Tề Thiếu Huyền, Phương Thường, Trương Vân Hi đều nhất trí không muốn rút khỏi lần lịch luyện này.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì bọn hắn tin tưởng Thẩm Thiên là đứa con khí vận thật sự.
Tất cả mọi người cảm thấy, chỉ cần đi theo Thẩm Thiên thí luyện...
Tuyệt đối an toàn!
“Tống mỗ tin tưởng Thánh tử Thiên Sư, đi theo Thiên Sư nhất định sẽ không gặp phải nguy hiểm.”
“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đâu phải chưa từng vượt qua nguy hiểm, không phải ở chiến trường thượng cổ, Vô Lượng cổ quốc đều bình an trở ra sao?”
“Lần này vô số cường giả Bắc Hải, Đông Hoang thậm chí Trung Châu hội tụ, dù là trong đế mộ này thật sự có gì đó cổ quái thì cũng chưa chắc đã có thể gây ra sóng gió gì lớn.”
“Biểu hiện của Thẩm huynh ở Hỗn Độn Hải Vực, Vương mỗ ta tâm phục khẩu phục, lần này mong rằng Thẩm huynh có thể đại triển thần uy, mang theo Vương mỗ tìm chút đan dược bồi bổ, kéo dài tuổi thọ!”
“Đám các ngươi có thể nào có cốt khí một chút không hả? Chúng ta là người tu hành thì phải vượt khó tiến về phía trước, dũng cảm lao qua dòng nước xiết, sao có thể chị dựa dẫm vào người khác? Thẩm huynh, nếu thật sự có nguy hiểm, Tề mỗ cùng huynh kề vai chiến đấu.”
“Họ Tề kia, ngươi xê ra một chút, để ta đứng cạnh sư đệ, ngươi cản vị trí quá đi!”
Trong hoàn cảnh rối loạn này mà không một ai lựa chọn lùi bước.
Kẻ duy nhất rời đi chỉ có Hư Không Thiểm Điện Quy Bạch Đế, mà sở dĩ nó rời đi cũng chỉ bởi vì không muốn đi cùng với “đám trẻ ranh” này.
Trong mắt nói: Với thủ đoạn của bổn rùa, ở trong mộ Kim Ô Đại đế này quả thực như rùa gặp nước.
Tổ đội cùng với đám này chẳng phải sẽ bị chia bớt cơ duyên sao, như vậy đúng là lỗ quá.
Nếu chỉ tổ đội với Thẩm Thiên là có thể lão rùa già này sẽ nhanh nhảu đồng ý.
Nhưng nếu phải mang theo nhiều kẻ vướng víu như vậy thì vẫn thôi đi thì hơn!
Đương nhiên, Bạch Đế đi sớm cũng tốt.