Chương 667: Trốn xuống lòng đất, cũng vô dụng (2)
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Thần Tiêu Thánh tử Thẩm Thiên hẳn là loại người này!
Chẳng trách phụ hoàng đặc biệt dặn dò bổn đế cơ bảo ta phải bất chấp mọi giá để chào mời Thần Tiêu Thánh tử, thậm chí dùng thân báo đáp cũng có thể cân nhắc.
Quả nhiên, phụ hoàng đã đúng!
Trong lòng mỗi người ở vườn thuốc đều có suy nghĩ của riêng mình còn trên mặt Thẩm Thiên lại nở nụ cười mỉm.
Hắn bình tĩnh nói: “Phần lớn bảo dược trong vườn thuốc này đều lắng đọng vạn năm trở lên, mặc dù bị pháp tắc cấp Đế áp chế không thể nào hóa hình, nhưng đã đản sinh ra bản năng “xu cát tị hung” cơ bản.”
“Trong vườn dược phần lớn bảo dược đều có thể phi thiên độn thổ, thậm chí còn có thể phát động công kích không hề yếu, lúc thu hoạch mọi người phải chú ý an toàn.”
Ầm.
Thẩm Thiên vừa dứt lời đã thấy một bóng dáng chật vật vọt đến bên cạnh.
Lại là Nhạc Vân Đức nhìn thấy một gốc đích Dương Thiên Viêm Thảo vài vạn năm, trong quá trình hái đã bị phun cho một mặt dương hỏa nóng rực, đầu và đũng quần đều đang bốc cháy.
Chiến lực của gốc thánh dược kia hoàn toàn không kém gì Thiên tôn, từ một trình độ nào đó mà nói, trong một hoàn cảnh đặc biệt nào đó thậm chí còn mạnh hơn cả Thiên tôn!
Ở đây làm gì có dược thảo bình thường để mặc cho người ta hái?
Chỉ cần chúng hơi mở linh trí một chút thì hoàn toàn có thể là những Yêu tôn tuyệt thế!
“Thiên tôn vô lượng của ta ơi, dám nướng Đại bàng điêu của Đạo gia à?”
Nhạc Vân Đức điên cuồng lăn lộn trên mặt đất, chịu đựng cơn đau đớn trên da thịt dùng loại linh thủy đặc biệt nào đó mới có thể dập được hết hỏa diễm trên người.
Nhưng lúc này đạo bào của gã cũng đã bị đốt nát bươm, giờ chẳng khác gì đang mặc yếm, may là bên trong còn có mặc một chiếc quần cộc chứ không giờ đã thật sự là quân tử trần truồng rồi.
Nhạc Vân Đức cực kỳ tức giận lấy chuông đồng xanh đi trấn Liệt Dương Thiên Viêm Thảo kia.
Keng
Tiếng chuông vang lên hóa thành vô số âm phù trật tự.
Từng phù văn trật tự đều nặng tựa núi, giống như phong cấm tất cả đường lui từ bốn phương tám hướng.
Hai mắt Thẩm Thiên tỏa ra tia sáng chói, vô cùng hứng thú quan sát những phù văn này. Thẳng thắn mà nói cái chuông nhỏ trong tay đạo dĩ béo này đúng là khá cường đại.
Dù là trong hàng Thánh khí tuyeẹt đối cũng là một trong những tồn tại cực phẩm nhất, thậm chí là đã gần trở thành Chuẩn tiên khí rồi.
Những phù văn này kết hợp với nhau có thể lờ mờ bố trí ra trận pháp phong ấn vô cùng huyền diệu, trước đó thậm chí còn hạn chế được cả Hư Không Độn Pháp của phân thân Thẩm Thiên.
Nếu có thể phân tích học được trận pháp này, về sau nói không chừng sẽ có công dụng gì nhất định.
Keng
Tiếng chuông đồng càng lúc càng lớn, hóa thành từng màn sáng bao trùm lấy Liệt Dương Thiên Viêm Thảo, từ từ áp chế nó trên mặt đaát.
Tuy nhiên rõ ràng là Liệt Dương Thiên Viêm Thảo này cũng không dễ bị bắt nạt.
Liệt Dương Thiên Viêm Thảo này dựa vào trận vực đặc biệt trong vườn thuốc toàn thân bốc cháy ngùn ngụt, mạnh mẽ đốt cho trận pháp phong cấm xuất hiện một vết rách, sau đó từ bên trong bay thẳng ra ngoài.
Vèo!
Cả bụi cỏ như hóa thành một đám lửa chui thẳng vào trong lòng đất, trong chốc lát đã không còn thấy đâu.
Nháy mắt sau đó dưới sự chấn động của chuông đồng, mặt đất bị đánh nứt ra, đáng tiếc chỉ còn để lại một đoạn rễ.
Còn chủ thể của thánh dược đã sớm trốn vào sâu trong lòng đất, thần niệm căn bản không thể nào điều tra được dấu vết.
“Khốn kiếp, chỉ thiếu một chút nữa thôi, thiếu một chút nữa thôi!!!”
Đạo sĩ béo tức giận giậm chân, trong tay đang bóp chặt đoạn rễ kia, mặt mũi đầy đau đớn: “Thánh dược mấy vạn năm, chỉ riêng đoạn rễ này thôi đã có giá trị liên thành, vậy mà ta lại để chủ thể chạy trốn mất!”
Lần này thì lỗ to rồi!
Càng khiến đạo sĩ béo phát điên hơn nữachính là trong lúc gã tiến hành chiến đấu với Liệt Dương Thiên Viêm Thảo, năng lượng triều tịch đã phun trào.
Lúc này rất nhiều linh dược vốn đang trạng thái ngủ say cũng bắt đầu khôi phục, từng gốc từng gốc phóng ra thần năng cường đại chiếu rọi toàn bộ vườn dược Đại đế.
Càng quan trọng hơn là sau khi chúng cảm giác được khí tức cường đại tản ra từ trên người nhóm Thẩm Thiên, những bảo dược cực phẩm thật sự kia cũng bắt đầu trốn vào lòng đất.
“Nhân lúc phần lớn linh dược còn chưa kịp phản ứng, có thể thu hoạch bao nhiêu thì thu hoạch bấy nhiêu đi.”
Linh Lung Đế cơ vội vàng nhắc nhở: “Những linh dược này mặc dù chỉ có linh trí cơ bản nhất nhưng bẩm sinh đã có năng lực độn thổ, tuyệt đối không thể để chúng trốn vào lòng đất nếu không sẽ không làm gì được chúng đâu.”
Nói xong, Linh Lung Đế cơ nhìn về phía Thẩm Thiên.
Nàng ta rất tò mò không biết đối mặt với tình huống này, Thần Tiêu Thánh tử sẽ làm thế nào.
Dù sao cho dù vận khí của Thần Tiêu Thánh tử có mạnh đến mấy cũng không thể nào một hơi thu hoạch hết tất cả linh dược được!
Một khi thu hoạch không đủ nhanh vậy thì thánh dược cực phẩm nhất sẽ trốn vào lòng đất đầu tiên, Thánh nhân cũng rất khó có thể thu hoạch được bọn chúng!
Mà những thánh dược đó cũng đều là bảo vật quý giá nhất trong vườn dược này!
Dưới ánh mắt mong chờ của tất cả mọi người, Thẩm Thiên chậm rãi cười nói: “Mọi người cố gắng hái đi, nếu thực sự không kịp, mọi người cứ hái nhiều linh dược trên mặt đất một chút!”
“Còn những linh dược đã trốn vào lòng đất Thẩm mỗ tự có biện pháp.”
Vừa dứt lời, toàn thân Thẩm Thiên bộc phát ra lục quang sáng chói.
Tóc của hắn trong nháy mắt hóa thành màu phỉ thúy, từng cây Phệ Tiên đằng lượn lờ bên ngoài cơ thể Thẩm Thiên.
Vù!
Mặt đất khẽ rung lên, Thẩm Thiên biến mất trước mặt tất cả mọi người.
Một giây sau, mặt đất trong vườn dược này bắt đầu chấn động kịch liệt, lờ mờ có tiếng sấm vang vọng.
Giống như có người đang kịch chiến trong lòng đất!