Chương 677: Thỉnh cầu của Kim Ô Đại đế (1)
Đế ảnh này vô cùng vĩ ngạn khôi ngô, toàn thân được bao phủ trong ánh sáng vàng đỏ.
Cơ thể ông ta đứng ngạo nghễ trên Thái Dương Thần Lô, rõ ràng chỉ chín thước nhưng lại có thể sánh ngang cửu thiên.
Ánh sáng quanh thân chập chờ, không gian đang sinh diệt, vĩ lực vô tận hóa thành thần quang bao trùm quanh thân, hoàn toàn không nhìn thấy rõ dung nhan.
“Người có duyên trẻ tuổi, hoan nghênh các ngươi đi vào mộ phần của bổn Đế.”
Đế ảnh uy nghiêm như độc bá cửu thiên thập địa.
Nhưng giọng của ông ta lại hết sức ôn hòa, không hề có cảm giác hùng hổ dọa người.
Hoàn toàn ngược lại, giọng của vị đại đế này dịu dàng như ngọc, làm người ta thấy thân thiết như vị thúc bá hàng xóm khiến người ta không kìm được muốn tới gần.
Có lẽ, đây chính là phản phác quy chân (lúc đạt đến điểm cao nhất, cũng chính là lúc quay lại điểm xuất phát).
Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài cơ thể Thần Tiêu Thánh chủ nhẹ nhàng dao động, ông ngước nhìn Đế ảnh trước mắt, quang mang trường kiếm trong tay thu liễm lại.
Đế giả, chính là nhân vật chính của một thời đại.
Gặp đế không lạy là đại bất kính.
Cho dù trước mặt chỉ là một sợi tàn niệm Đại đế lưu lại thì cũng không thể đao binh tương đối mà phải giữ lễ của vãn bối.
Thần Tiêu Thánh chủ hờ hững nói: “Tiền bối xuất hiện ở đây, hẳn là chính là Kim Ô Đại đế trong truyền thuyết?”
Đế ảnh chậm rãi gật đầu, ôn hòa nói: “Đúng vậy, bổn đế lập mộ này trên Doanh Châu đảo một là để trấn áp vận khí của Kim Ô Thần tộc ta, hai là để tìm người có duyên kế thừa truyền thừa y bát bản đế, ba là...”
Hình như nghĩ đến gì đó, Đế ảnh trầm mặc.
Thần Tiêu Thánh Chủ bình tĩnh nói: “Nguyên nhân thứ ba phải chăng liên quan đến những Kim Ô oán linh kia?”
Đế ảnh thật thở dài một tiếng: “Nếu các ngươi đã xuất hiện trong Đế mộ chắc hẳn cũng đã đến ngày đó. Cũng được, bổn đế không giấu diếm các ngươi nữa.”
Kim Ô đại đế bình tĩnh nói: “Tám vạn năm trước, đã từng có một cỗ thế lực vực ngoại muốn xâm lấn ngũ vực bị bổn đế chặn ở ngoài lối vào thông đạo hư không.”
Giọng Kim Ô Đại đế lúc nói chuyện mang theo cảm khái từ tận đáy lòng, giống như đang nhớ lại trận chiến thảm liệt kia vậy.
Ông thở dài nói: “Không biết các ngươi thân là người hậu thế có gặp phải kẻ địch như thế nữa không, chúng dùng oán niệm, tà niệm, tâm trạng tiêu cực làm thức ăn, thực lực tăng trưởng cực nhanh.”
“Càng quan trọng hơn là, tu sĩ ngũ vực chúng ta nếu ngã xuống trên chiến trường bị chấn nhiếp sẽ rất nhanh chóng biến thành chất dinh dưỡng, vũ khí, nô bộc của những nghiệt chướng này, tăng cường thực lực của chúng và quay sang công kích chúng ta.”
“Thậm chí phương pháp tu luyện của bọn hắn cũng có thể sử dụng cho tu sĩ ngũ vực chúng ta, khiến tu vi tăng trưởng cực nhanh, hấp dẫn một lượng lớn tu sĩ tâm thuật bất chính rơi vào ma đạo.”
Giọng nói của Kim Ô Đại đế rất êm tai nhưng chư thánh và chúng thiên tôn nghe thấy trong lòng vô cùng kinh hãi.
Bởi vì đặc tính “nghiệt chướng” mà Kim Ô Đại đế nói thực sự cực kỳ giống với Tà Linh tộc từ vực ngoại xâm lấn tới.
Chẳng lẽ tám vạn năm trước ở thời kỳ Kim Ô Đại đế, Tà Linh tộc đã phát hiện ra thế giới ngũ vực đồng thời thử xâm lấn ngũ vực sao?
Nếu thật sự là như thế, mãi đến đến vạn năm trước Tà Linh tộc mới đánh vào ngũ vực thành công gây ra hạo kiếp, vậy thì bảy vạn năm ròng rã chính giữa là ai đã đứng ở tiền tuyến ngăn cản?
Kim Ô Đại đế dường như cảm nhận được sự hiếu kỳ của mọi người, bình tĩnh nói: “Trong lúc chiến đấu với những nghiệt chướng này bản đế biết đây không phải lần đầu tiên chúng thử xâm lấn thế giới ngũ vực, trước khi có bổn đế chúng đã xâm lấn nhiều lần.”
“Chỉ là cho tới nay đều bị cường giả ngũ vực ngăn cản, đồng thời cường giả Nhân tộc ở Tiên giới cũng kềm chế một lượng lớn sức mạnh của chúng.”
“Nhưng dù cho như thế, lần xâm lấn ngũ vực này lực lượng của chúng cường đại vượt xa dự đoán của bổn đế.”
“Thậm chí chín vị dòng dõi thân sinh của bổn đế cũng đều chết trong cuộc chiến này, bị cường giả cấp Đại Đế trong đám người xâm lược nhuộm dần linh hồn hóa thành oán linh, ngay cả bổn đế cũng không thể tránh khỏi.”
“Bổn đế xây dựng mộ Kim Ô Đại đế này một trong những nguyên nhân là để ước thúc, giam cầm chín hài nhi này, không để chúng làm hại nhân gian.”
Giọng của Kim Ô Đại đế mang đầy sự bất đắc dĩ.
Mặc dù ông ta là Đại đế một đời vô địch tung hoành khắp ngũ vực nhưng đầu tiên ông ta cũng là một vị phụ thân.
Bất kỳ một vị phụ thân nào có dòng dõi thân sinh hóa thành Tà Linh không thể nào tịnh hóa đều rất khó có thể quân pháp bất vị thân.
Kim Ô Đại đế có thể xây dựng Đế mộ phong ấn dòng dõi thân sinh của mình tám vạn năm đã coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ, không ai có thể nói ông ta không đúng được.
Thần Tiêu Thánh chủ hành lễ với Kim Ô Đại đế: “Tiền bối cao thượng, chỉ là vì sao sau khi chúng ta bước vào Đế mộ lại gặp Kim Ô oán linh thoát ra ngoài?”
Kim Ô đại đế bình tĩnh nói: “Khu vực trung tâm của Đế mộ này tương liên với mệnh mạch của bản đế, chỉ cần một ngày bản đế còn sống trên đời này thì Doanh Châu đảo sẽ vĩnh viễn phủ bụi.”
“Bây giờ Doanh Châu tiên đảo một lần nữa xuất thế ở ngũ vực, chứng tỏ là...”
Kim Ô đại đế không có tiếp tục nói hết, nhưng tin tcs trong lời nói đã đủ để khiến vô số người kinh hãi.
Chỉ cần Kim Ô đại đế còn sống, Doanh Châu tiên đảo sẽ mãi phủ bụi.
Vậy bây giờ Doanh Châu tiên đảo một lần nữa xuất thế, phải chăng mang ý nghĩa Kim Ô Đại đế phi thăng tiên giới đã chết rồi?
Trong lúc nhất thời trong lòng vô số người dâng lên một nỗi bi thương mơ hồ.
Đây chính là Đại đế, là tồn tại vô địch tuyệt đối trong ngũ vực, tám vạn năm trước cũng đã giống như thần thoại.
Cường giả như thế này ở Tiên giới vẫn có nguy cơ bị chết? Tiên giới trong truyền thuyết kia chẳng lẽ cũng là chiến trường vô cùng tàn khốc sao?