Chương 684: Vô Sinh Pháp Vương giáng lâm Doanh Châu đảo (2)
Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài cơ thể Thần Tiêu Thánh chủ dần thu liễm lại để lộ ra áo giáp màu vàng kim, cơ thể cao gầy thon dài gương mặt bị bao phủ trong tiên khí sương mù không thể nhìn thấy dung nhan thật.
Một tay ông cầm kiếm chậm rãi đi về phía ba con Kim Ô kia trông có vẻ tôn quý, thánh minh, làm cho người ta bất giác cảm thấy kính sợ.
Nhìn lão giống như nhìn thấy thiên lý, nhìn thấy đại đạo một phương.
Vù!
Kiếm quang xẹt qua hư không, trong chốc lát xuất hiện bên cạnh một con Kim Ô oán linh.
Một ngọn hỏa diễm đột nhiên bị mạnh mẽ chặt đứt liên hệ với chủ thể hóa thành những mảnh lửa vụn rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Rít!
Kim Ô phát ra tiếng rên rỉ, chúng đã lờ mờ cảm nhận được ba người này rõ ràng không hề dễ chọc, chí ít dựa vào ba bọn chúng không thể nào giải quyết được.
Rầm!
Hỏa diễm đáng sợ quét qua, ba con Kim Ô muốn bỏ trốn.
Đáng tiếc Bích Liên Thiên tôn đã chuẩn bị sẵn sàng, ba vị đạo nhân cùng nhau kết ấn, thần văn vô tận đột nhiên hóa thành sợi xích thần trật tự dâm vào giữa ba quả cầu lửa.
Thần Tiêu Thánh chủ cũng lạnh lùng rút ra từng lá cờ, đó là Thần Tiêu Lôi Đế cờ, chí bảo trấn tông của Thần Tiêu thánh địa.
Mặc dù so với nguyên bộ Lôi Đế cờ thời kỳ toàn thịnh thì uy năng của bộ Lôi Đế cờ chỉ còn non phân nửa này đã bị giảm đi nhiều, nhưng để trấn áp ba con Kim Ô oán linh này thì đã dư xài.
Xung quanh có Thần Tiêu Lôi Đế cờ chia ra trấn tứ phương, lôi đình kim sắc vô tận trong chốc lát như tấm lưới dày trấn áp ba con Kim Ô oán linh.
Rít!
Tà khí màu đen đang bốc lên, đang giãy dụa, đang bị chôn vùi đồng thời cũng đang diễn sinh.
Thần Tiêu Thánh Chủ bình tĩnh nói: “Chỉ dựa vào lôi đình không cách nào trị tận gốc những Tà Linh khí này, Thiên nhi, vẫn phải dựa vào Lục Đạo Luân Hồi bàn của con rồi.”
Thẩm Thiên chậm rãi gật đầu, bước về phía trước một bước, trong cơ thể từ từ dâng lên một khay ngọc óng ánh sáng long lanh.
Trên ngọc bàn này có lục đạo chúng sinh chìm nổi, huyền diệu khó lường.
“Diệp lão, lại phải làm phiền người.”
Thẩm Thiên tự lẩm bẩm, bắt đầu thôi động sức mạnh Tân Hỏa Kinh trong cơ thể.
Trong chốc lát, năng lượng của chín loại thiên địa kỳ vật Vũ Hóa Tiên Kim, Long Văn Hắc Kim, Bỉ Ngạn Hoa, Phệ Tiên Đằng, Tam Quang Thần Thủy, Nhất Nguyên Trọng Thủy, Nam Minh Ly Hỏa, Thái Dương Chân Hỏa, Hỗn Nguyên Thần Lôi điên cuồng tràn vào trong Lục Đạo Luân Hồi bàn.
Chín loại sức mạnh đang luân hồi lặp đi lặp lại trong Lục Đạo Luân Hồi bàn khiến mâm sứ nhỏ màu bạc đang biến lớn nhanh chóng với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Rất nhanh, khay ngọc đã biến to đến mấy chục trượng, uy nghiên đến mức người ta không dám nhìn gần.
Thẩm Thiên ngồi xếp bằng phía trước Lục Đạo Luân Hồi bàn, hai mắt khép hờ, dưới thánh quang chiếu rọi trông vô cùng oai hùng, giống như thần linh hàng thế.
Đôi môi hắn mấp máy, trong hư không vang lên tiếng tụng kinh nhẹ nhàng u oán.
“Nhân đạo mịt mờ. Tiên đạo mênh mông.”
“Quỷ đạo vui vẻ. Làm cánh cửa nhân sinh.”
“Tiên đạo quý sinh. Quỷ đạo quý kết thúc.”
“Tiên đạo thường cát. Quỷ đạo thường hung.”
Tiếng kinh văn vừa vang lên, từng ký tự diễn sinh từ hư không, dung nhập vào trong Lục Đạo Luân Hồi bàn.
Rất nhanh, quang mang Lục Đạo Luân Hồi bàn tản mát ra càng thêm sáng chói, hơn nữa luân hồi vốn đứng im bất động bắt đầu xoay chầm chậm.
Một lực hấp dẫn vô cùng to lớn phát ra từ trong Lục Đạo Luân Hồi bàn, tác dụng lên người ba con Kim Ô kia.
Ba con Kim Ô oán linh điên cuồng giãy dụa sau khi được quang mang Lục Đạo Luân Hồi bàn chiếu xuống thì dần yên tĩnh trở lại.
Từng sợi khí thể màu đen mắt thường có thể nhìn thấy được đang được hào quang màu bạc này chiếu rọi như băng tan nước bốc hơi, hóa thành hư vô.
Còn Kim Ô Thần hỏa vốn màu đỏ sậm dưới tịnh hóa của ánh sáng Luân Hồi cũng dần biến trở lại màu vàng đỏ, tản mát ra ánh sáng tôn quý, thánh khiết, ấm áp.
Lông vũ màu đỏ sẫm quanh người ba con Kim Ô cũng dần trở về màu vàng giống như được đúc từ vàng, vô cùng mỹ lệ.
Ánh mắt của bọn chúng cũng dần trong sáng, lúc nhìn về nhóm Thẩm Thiên tràn đầy cảm kích.
Rõ ràng, thần trí của chúng đã dần trở về.
Con Kim Ô cầm đầu chậm rãi mở miệng: “Cảm tạ các ngươi, ân công trẻ tuổi, ngươi dũng cảm và thiện lương, đã cứu rỗi chúng ta rồi.”
Bích Liên Thiên tôn thu hồi trường côn, lầm bầm: “Muốn cảm tạ thì cũng nên thực tế một chút! Chẳng hạn như các loại Tiên khí, Đế khí gì đó, cả hai kiện luôn cũng được!”
Ba con Kim Ô: “...”
Trầm mặc một lát, con Kim Ô cầm đauà nhìn Thẩm Thiên, cười nói: “n công độ hóa chúng ta, ân tái tạo đúng là chúng ta nên báo đáp.”
“Trong Đế mộ này Tiên Khí, Đế khí mặc dù không nhiều, nhưng vẫn có mấy món.”
“Có điều mặc dù chúng ta đã được cứu vớt nhưng vẫn còn sáu vị huynh đệ vẫn chìm đọa trong bể khổ, chưa trở về.”
Nó nhìn Thẩm Thiên, khẩn thiết nói: “Chúng ta nguyện dẫn đường cho ân công và hiệp trợ chư vị độ hóa sáu vị huynh đệ.”
“Chỉ cần ân công đồng ý độ hóa sáu vị sư huynh đệ của ta, đưa chúng ta vào luân hồi, tất thảy cơ duyên trong Đế mộ này chúng ta bằng lòng dâng tặng tặng cho ân công.”
“Kiếp sau nếu có cơ hội, chúng ta nhất định kết cỏ ngậm vành báo đáp ân công!”
Ba con Kim Ô này bằng lòng giúp đỡ cùng đi độ hóa sáu con Kim Ô còn lại?
Thẩm Thiên hơi sững sờ, tình cảm của họ tốt thật!
Như vậy đúng là cũng giúp hắn tiết kiệm hao phí tinh thần cảm ứng tung tích những tên kia.
Lỡ như sáu con Kim Ô kia liên thủ bày trận, có thêm ba người trợ giúp coi như có thêm một phần sức mạnh, dù sao đại trận Kim Ô này quả thực hơi biến thái.
Ừm, cứ làm như vậy đi!
Nhóm Thẩm Thiên lại bắt đầu hành trình độ hóa Kim Ô.
Lúc này bên ngoài mộ Kim Ô Đại đế Doanh Châu đảo, hư không bắt đầu vặn vẹo.
Một nam tử mặc giáp trụ Tà Thần màu đen xuất hiện giữa trời đất, ngay cả tia sáng nơi hắn ta đứng cũng hoàn toàn méo mó.
Bên người hắn ta đeo một thanh trường đao dữ tợn, toàn thân bao phủ trong ma diễm, hư không đều đang bị hắn ta đốt thành hư vô, hoàn toàn không thấy rõ dung mạo thật sự.
Càng quỷ dị là, hắn ta cứ thế đứng ngạo nghễ giữa trời đất.
Những tu sĩ bên ngoài Doanh Châu đảo kia dường như hoàn toàn không nhìn thấy hắn ta, không hề phát giác được hắn ta giáng lâm.
Khóe miệng nam tử khẽ nhếch lên: “Thẩm Thiên đã chuẩn bị để nghênh đón cơn giận dữ của bổn tọa chưa?”