Chương 696: Diệp Kình Thương ra tay (2)
So với khí tức ông ta lúc này, chín vị Kim Ô oán linh lúc trước chỉ là tiểu vu gặp đại vu.
Ừm, đúng là tiểu ô gặp đại ô.
“Lần này phiền phức lớn rồi.”
Bích Liên Thiên tôn nhìn chằm chằm Kim Ô Đại đế trước mặt, tay siết chặt thần côn hoàng kim.
Lúc này, ngay cả lão cũng không còn cười đùa tí tửng được nữa.
Thần Tiêu Thánh chủ không nói gì nhưng sau lưng ông đã hiển hiện dị tượng lôi đình.
Thần thú thập phương cuốn lên gào thét, Hỗn Nguyên Thần Lôi giống như được mở cửa, cuồn cuộn lao ra.
Vạn năm trước Tà Linh vực ngoại xâm lấn giới này, vô số động thiên, phúc địa bị hủy diệt, sinh linh đồ thán.
Ngay cả rất nhiều Thánh địa cũng bị đánh nát, hủy diệt, phải dùng hết nội tình mới miễn cưỡng chống đỡ được nguy cơ năm đó.
Bây giờ Tà Linh vực ngoại lại một lần nữa xuất hiện, đồng thời đoạt xá Kim Ô đại đế.
Nếu không liều chết trấn sát, e là hôm nay tất cả mọi người ở đây đều không thể sống sót trở ra.
“Không ngờ trong tiểu thế giới rách nát này mà lại có nhân loại dung mạo tuấn dật như vậy.”
“Nhục thân vô thượng bậc này mới xứng với thân phận của bổn tọa.”
“Ta sẽ dùng nhục thân ấy để quân lâm giới này, nghênh đón đại quân bổn tộc tiến quân thần tốc.”
Kim Ô Đại đế tà hóa nhe răng cười, con ngươi đỏ như mái đột nhiên dừng lại trên người Thẩm Thiên.
Rõ ràng, Kim Ô Đại đế bây giờ chỉ ở trạng thái tàn hồn, căn bản không thể nào tiếp tục duy trì thực lực toàn thịnh.
Tà Linh này để mắt đến nhục thân của Thẩm Thiên, muốn đoạt xá.
???
Khóe miệng của Thẩm Thiên giật giật, tình huống gì thế này?
Sao con chó con mèo nào cũng muốn đoạt xá nhục thân của bổn Thánh tử vậy?
Chẳng lẽ dáng dấp đẹp trai, cũng là lỗi của bổn Thánh tử sao?
Kim Ô Đại đế thì thôi đi, dù sao cũng chỉ nói suông thôi.
Nhưng Tà Linh không biết từ đâu ra này hình như định làm thật đấy!
Khốn nạn!
Lần này đột phá đến Niết Bàn kỳ ít nhiều cũng đã gây ra chuyện lớn rồi.
Trong lòng Thẩm Thiên đang suy nghĩ lung tung thì bàn tay tà hóa của Đại đế đã vươn đến tóm lấy hắn rồi.
“Thiên nhi, cẩn thận.”
Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài cơ thể Thần Tiêu Thánh chủ run rẩy dữ dội, tay vung ra, lôi quang mờ mịt nổi lên.
Tiên kiếm ba thước tới tay, khí tức của Thần Tiêu Thánh chủ tăng vọt, trong tiên quang vô tận có tia sấm chớp kinh khủng đang khuấy động.
Giờ khắc này, Thần Tiêu Thánh chủ như hóa thân thành lôi kiếp thiên phạt, đang chấp chưởng lôi đình toái diệt Tà Linh.
Chính là chương chí cao cấm kỵ trong Thần Tiêu Lôi Đế kinh, Dùng Thân Hóa Kiếp!
Nghìn cân treo sợi tóc, bọn họ không thể không toàn lực ứng phó.
“Dám có ý đồ với sư điệt của ta, có tin lão đạo đập nát đầu ngươi không!”
Khí thế Bích Liên Thiên tôn đại thịnh, thôi động Nhất Khí Hóa Tam Thanh phân hóa ra hai bóng dáng giằng co với Đại đế tà hóa!
Đây là đối thủ cấp Đại đế, cho dù chỉ còn lại một sợi tàn hồn, cũng đủ làm cho bất kỳ tu sĩ nào chưa thành đế phải kiêng kị thậm chí sợ hãi.
“Một bầy kiến hôi mà cũng muốn thành kẻ địch của bổn tọa à?”
“Kiến càng lay cây há dễ vậy sao, ta hoàn toàn vô địch ở giới này!”
Kim Ô Đại đế tà hóa khinh thường cười lạnh, lật tay lên, sức mạnh hắc ám lập tức bạo động.
Trong vòm trời tràn ngập bóng tối ngưng tụ ra một cánh tay hắc ám vô cùng to lớn, mang theo uy lực thế như chẻ tre đánh về phía hai người.
“Trật Tự Tỏa Liên, khóa cho ta!”
Giọng nói lạnh lùng của Thần Tiêu Thánh chủ vang lên, Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài cơ thể ngút trời phân hóa ra vô số phát tắc, trật tự lôi đình, tung hoành như muốn phong tỏa trời đất.
Lôi mang đầy trời không ngừng phác họa ra tạo dựng ra đại trận trật tự kinh trời, đứng giữa trời bắt đầu phong tỏa cả vùng không gian này.
Cánh tay hắc ám đột nhiên rơi xuống đụng vào lôi mang vô cùng vô tận tóe lên vô số hoa lửa, lôi mang rung chuyển, khí hắc ám tuôn ra tán loạn.
Cơ thể Thần Tiêu Thánh chủ chấn động, Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài cơ thể chấn động kịch liệt như phải chịu áp lực vô cùng nặng nề.
“A! Lão đạo ta đâm chết ngươi!”
Bích Liên Thiên tôn rống to, ba bóng dáng đồng thời phóng lên tận trời, mang theo thần uy mênh mông đột nhiên đánh về phía Đại đế tà hóa.
“Ầm!”
Một tiếng vang thật lớn khiến hư không sụp đổ!
Ba bóng dáng rơi xuống từ trên không ngã lộn nhào tạo ra một cái hố lớn trên mặt đất.
“Móa, nghiệt chướng này mạnh quá!”
Bích Liên Thiên tôn đầy bụi đất, lão đã dùng hết sức nhưng vẫn bị treo lên đánh.
Cũng may đại trận Thần Tiêu Thánh chủ bố trí ra đủ kiên cố nên mới có thể miễn cưỡng chống lại công kích của Đại đế tà hóa này.
Bằng không, hai người đều đã bị đánh bại lâu rồi.
“Dựa vào nơi hiểm yếu để chống cự, bổn tọa muốn xem thử các ngươi có thể cản được mấy lần?”
Đại đế tà hóa cười lạnh, căn bản không coi hai người ra gì, lại một lần nữa phát động công kích, tấn công tiếp.
Đế uy kinh khủng cuốn tới, mỗi lần công kích đều khiến đại trận trật tự chấn động không ngừng, có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
“Lão già, ông còn không ra tay là chúng ta quy thiên hết đấy!!!”
Bích Liên Thiên tôn kêu to, dùng sức mạnh Thánh giai đối đầu với Đại đế rõ ràng đã hơi thua chị kém em!
“Không ngờ vẫn cần lão phu phải ra tay!”
Một tiếng thở dài ung dung vang lên, trong cơ thể Thẩm Thiên dâng lên tử quang chói lọi.
Một lão giả áo tím chậm rãi hiển hiện, thân hình mờ mịt, nhưng lại khí thế hãi hùng.
Vị lão giả này chính là Diệp Kình Thương!
“Ừm, các hạ là cao nhân phương nào?”
Đại đế tà hóa thấy Diệp Kình Thương xuất hiện, khí đen mãnh liệt ngoài cơ thể hơi thu liễm lại, dường như hơi kiêng kỵ Diệp Kình Thương.
“Ngươi, vẫn chưa đủ tư cách để biết thân phận của lão phu.”
Ngữ khí của Diệp Kình Thương bình tĩnh, thể hiện rất rõ sự kiêu căng.
“Chỉ là một tàn hồn mà cũng dám kêu gào trước mặt bổn tọa?”
“Đúng là không biết thân biết phận, hãy xem bổn tọa khiến ngươi hoàn toàn hôi phi yên diệt đây!”
Đại đế tà hóa hừ lạnh, khí hắc ám xung quanh phun trào.
Cả không gian đều ngưng tụ lại, không ngừng thu nhỏ như muốn bóp nát tất thảy.
Năng lượng đáng sợ hủy diệt trời đất đang lao về phía Diệp Kình Thương như trút nước.
Hư không đổ sụp, pháp tắc chôn vùi.
“Cho dù thực lực của ngươi đã từng kinh thiên nhưng giờ cũng chỉ là một đạo tàn hồn mà thôi!”
“Có gan trêu chọc bổn tọa, bổn tọa khiến ngươi thần hồn câu diệt.”
Đại đế tà hóa mở miệng nhưng sau khi âm thanh vừa vang lên thì cơ thể của hắn ta đã cứng đờ.
“Ừm!”
“A, dễ chịu!”
“Nào, mạnh hơn chút nữa đi nào!”
m thanh thoải mái từ trong triều tịch năng lượng truyền ra, vô cùng thỏa mãn.
Thậm chí còn hơi... tiêu hồn.
“Cái gì?”
Khóe miệng Đại đế tà hóa giật giật như nhận ra điều gì đó không bình thường.
Năng lượng hắc ám đáng sợ này không hề nghiền nát được Diệp Kình Thương mà ngược lại như đang xoa bóp cho ông ta.
“Ừm? Sao ngừng lại vậy?”
“Lão phu cô đơn nhiều năm rồi, vất vả lắm mới được giãn gân giãn cốt một chút.”
“Đúng là mất hứng! Nếu đã vậy thì lão phu sẽ đem ngươi ra luyện tay một chút!”