Chương 697: Diệp Kình Thương ra tay (3)
Vừa dứt lời, một tia sáng đã bắn tới.
Bóng dáng này giống như cuồng phong điện chớp, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Đại đế tà hóa kia.
Diệp Kình Thương đưa tay lên giáng xuống một cái tát.
Trong lúc nhất thời, trong vòm trời đột nhiên ngưng tụ ra một bàn tay khổng lồ lớn chừng trăm trượng ập xuống.
“Ầm!”
m thanh như kinh lôi vang vọng cả mộ Kim Ô Đại đế.
Kim Ô Đại đế bị Tà Linh vấy nhiễm bị cái tát này đánh xuống mặt đất tạo thành cái hố sâu, bụi bay bốn phía.
“y… a a a!”
“Đáng chết!”
Đại đế tà hóa phẫn nộ gào thét, hắn ta chưa từng chịu nhục nhã như vậy ở nơi cấp thấp như phàm giới.
Ngay cả Kim Ô Đại đế phi thăng tiên giới tám vạn năm, trước mặt bổn tọa hắn ta còn như con kiến hôi, có thể bị diệt sát trong nháy mắt.
Bây giờ, hắn ta mang theo tâm huyết dâng trào gieo một hạt giống vào chân linh Kim Ô Đại đế vốn tưởng rằng sau khi đoạt xá Kim Ô Đại đế, hắn ta có thể tung hoành vô địch ngũ vực, đại sát tứ Phương dễ như trở bàn tay.
Không ngờ hắn ta vừa xuất thế đã gặp phải lão quái vật như Diệp Kình Thương rồi bị treo lên đánh!
“Khốn kiếp!”
Con ngươi Đại đế tà hóa đỏ hồng, tia sáng đỏ như mặt trời máu, bắn ra sát khí vô tận.
Cùng lúc đó, từng sợi hắc vụ phun trào không ngừng, lượn lờ trên người Đại đế tà hóa khiến khí tức của hắn ta càng trở nên kinh khủng hơn.
Rõ ràng, Đại đế tà hóa định làm thật.
“Tức giận thì đã sao, đám Tà Linh con các ngươi đáng đánh!”
Diệp Kình Thương hừ lạnh, căn bản không thèm để ý đến Đại đế tà hóa đang hung hăng mà ngưng tụ ra một cái chùy khổng lồ.
“Thiên Hoang Tam Thập Lục Chùy, Liệt Dương Chùy!”
Diệp Kình Thương vung chùy lớn lên nện xuống, khí hắc ám toàn thân Đại đế tà hóa đều không thể khống chế được nữa mà bắt đầu tán loạn.
“Chịu một đòn của lão phu đi, Toái Tinh Chùy!”
“Liêu Nguyệt Chùy!”
“Loạn Phi Phong Chùy!”
“...”
Diệp Kình Thương như hóa thân thành thợ rèn, chùy này nối tiếp chùy kia, mang theo sức mạnh vạn quân đột nhiên nện xuống người Đại đế tà hóa, đánh cho hắn ta không còn đường đánh trả.
Không chỉ như vậy, Diệp Kình Thương vừa nện Đại đế tà hóa miệng vừa không ngừng lầm bầm.
“Tà Linh con đáng ghét, không ngoan ngoãn ở nhà đi mà cứ nhất định phải chạy ra ngoài gây rối.”
“Ngươi đi gây chuyện như vậy cha mẹ ngươi có biết không?”
“Hôm nay lão phu phải dạy ngươi làm người, dạy ngươi biết thế nào là kính già yêu trẻ.”
“Dám có ý đồ với cháu ngoại nuôi của lão phu, đánh chết ngươi này!”
“Ầm!”
Đất rung núi chuyển!
Đại đế tà hóa dưới sự tấn công mãnh liệt của Diệp Kình Thương không hề có đường đánh trả, bị đánh bay ầm ra ngoài.
Khí đen dày đặc quanh người Đại đế tà hóa chấn động kịch liệt như muốn tán ra.
“Đánh xong, hết việc rồi!”
Diệp Kình Thương phủi tay, thần thái nhẹ nhõm.
Ông ta thấy Tà Linh này căn bản không phải đối thủ của ông ta, chẳng có gì đáng sợ cả.
Đúng lúc này một cỗ khí tức khiến người ta run rẩy đột nhiên dâng lên, giống như Tà Thần tuyệt thế thức tỉnh.
Sương đen dày đặc phun ra ngoài giống như sóng đào kinh trời lật úp trời đất.
Bóng dáng Đại đế tà hóa đột nhiên từ trong hố sâu vọt lên, sau lưng ngưng tụ ra một ma ảnh khổng lồ.
“Ồ?”
Ánh mắt Diệp Kình Thương khựng lại, khí tức của con Tà Linh non này đã mạnh lên rồi.
Tên này hình như hơi nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta!
“Haha, hóa ra là dư nghiệt của Chiến Thần cung!”
“Không ngờ ngươi lại chạy trốn xuống phàm giới và còn thê thảm đến như vậy!”
“Khi ngươi còn sống, tu vi nhất định kinh thiên, còn lâu bổn tọa mới có thể so sánh được.”
“Đáng tiếc giờ ngươi chỉ là một sợi tàn hồn, hơn nữa còn là lục bình không rễ.”
“Khặc khặc, cho dù hôm nay bổn tọa có đại thương nguyên khí thì cũng phải cho các ngươi hồn thần câu diệt!”
Đại đế tà hóa dữ tợn gào thét, khí tức hung ác giống như Tà Thần hàng thế.
Trên người hắn ta bốc lên ma diễm màu đen lượn lờ quanh người khiến khí tức của hắn ta trở nên càng thêm kinh khủng.
Một cỗ khí tức cuồng bạo bộc phát từ trong cơ thể Đại đế tà hóa khiến hư không rung động, ma diễm hắc ám như muốn thiêu đốt cả trời đất!
“Đây là thiêu đốt Thần hồn?”
“Con Tà Linh non này muốnkéo theo oắt con Kim Ô cùng liều mạng tự phát nổ sao?”
Ánh mắt Diệp Kình Thương khựng lại, ông ta có thể cảm giác được tu vi bản thể Tà Linh này tuyệt đối không kém.
Bây giờ giáng lâm, chỉ là một hạt giống thần hồn của hắn ta.
Nhưng cho dù chỉ là một hạt giống thần hồn nhưng mang theo Kim Ô Đại đế cùng tự nổ, tuy lực chắc chắn rất kinh thế.
Chí ít ở thế giới này không ai có thể ngăn cản được!
Nếu Diệp Kình Thương đang ở trong thời kỳ toàn thắng dĩ nhiên sẽ không sợ, có thể tiêu diệt hắn ta trong nháy mắt.
Nhưng giờ ông ta chẳng qua chỉ là tàn hồn, vẫn chỉ là một phân thân.
Bản tôn còn đang ở trong Chiến Thần tháp uống trà, lúc này chỉ dựa vào thủ đoạn của phân thân thì đúng là hơi khó giải quyết.
“Khặc khặc, không phải ngươi muốn bảo vệ tiểu tử này sao?”
“Hôm nay, bổn tọa sẽ cho tiểu tử này và phân thân thần hồn của ta chôn cùng nhau!”
“Chiến Thần cung các ngươi còn muốn quật khởi một lần nữa à, nằm mơ đi!”
Đại đế tà hóa rống to, hắn ta biết Diệp Kình Thương rất cường đại, nếu ông ta muốn rời đi mình căn bản không thể nào cản nổi.
Bởi vậy, mục tiêu tấn công của hắn ta lần này là Thẩm Thiên!
Năng lượng kinh khủng không ngừng tích lũy, trong ma diễm đen nhánh kích phát ra khí tức khiến người ta run rẩy.
Chỉ cần chạm nhẹ vào cũng đủ để đốt Thánh nhân thành tro bụi.
Diệp Kình Thương nhìn Tà Linh hung uy hiển hách trước mặt mà nhức cả trứng.
Nếu ông ta một thân một mình thì đã có thể lập tức quay người rời đi.
Tên này căn bản không thể cản được ông ta.
Nhưng giờ sau lưng còn có Thẩm Thiên, nếu Diệp Kình Thương rời đi cháu ngoại nuôi biết phải làm sao?
“Thôi được! Vì cháu ngoại nuôi, cơ thể tàn phế này của lão phu có đáng xá gì?”
Diệp Kình Thương hiên ngang lẫm liệt hét lớn một tiếng, chậm rãi tiến lên.
“Chiến Thần Biến!”
Diệp Kình Thương khẽ quát một tiếng, quang mang toàn thân cực thịnh xông vào trong ma diễm.
“Ầm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Tiếng vang rung động, khuấy động trời đất.
Ma diễm kinh khủng tiết ra nổ tung trong nháy mắt, trời đất lún xuống.
Cơ thể Diệp Kình Thương hãm trong trung tâm vụ nổ, sức mạnh phải chịu kinh khủng nhất nên tiên quang quanh người ông ta đều đang chấn động kịch liệt.
“Hỏng bét, chơi lố rồi!”
Râu mép Diệp Kình Thương vễnh lên, với sức mạnh phân thân này của ông ta thì dường như hơi không ngăn cản nổi.
“Ầm!”
Lại một tiếng nổ lớn vang lên, thần hồn Đại đế Tà Linh đã bị thiêu đốt chín phần, uy năng đạt tới cực hạn, trời đất rung chuyển!
“Cháu dâu ngoại ơi, ngươi mà còn ra tay nữa cháu ngoại nuôi của ta thật sự chết đấy!”
Khóe miệng Diệp Kình Thương giật giật, bóng dáng trong tiếng gào thét kia dần dần tiêu tán.
Vĩ lực sôi trào mãnh liệt kia lập tức ập về phía Thẩm Thiên.