Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận

Chương 70: Gió thổi mưa giông trước cơn bão

Chương 70: Gió thổi mưa giông trước cơn bão
Nhìn thấy thứ mà Thẩm Thiên lựa chọn, Trương Vân Hi khẽ nhíu mày.
Mặc dù Trương Vân Hi không có nghiên cứu đặc biệt gì đối với việc tìm linh đoạn khoáng.
Nhưng từ nhỏ nàng đã lớn lên ở thánh địa Thần Tiêu, cũng từng gặp qua không ít đại sư linh mạch.
Theo như lời bọn họ thì loại linh khoáng thạch có vết nứt toàn thân này được gọi là "Chu Văn khoáng".
Loại khoáng này thường bị cho là khoáng phế thải, bởi vì lớp bảo vệ linh khoáng đã bị tổn hại.
Cho dù bên trong thật sự có bảo bối, căn nguyên cũng dễ bị xói mòn.
Theo thời gian, báu vật trân quý đến đâu cũng bị tổn hao hết căn nguyên.
...
"Thẩm huynh, ngươi thật sự cảm thấy có hàng ở đây hả?"
Trương Vân Hi bất đắc dĩ nói: "Thoạt nhìn không đáng tin cậy nha!"
Nghe Trương Vân Hi dám nghi ngờ lựa chọn của Thẩm Thiên, Tống chưởng quầy nổi giận.
Ông ta hừ lạnh: "Cô nương đã để tiên sư trợ giúp, vì sao còn không tin tưởng tiên sư?"
"Trình độ linh thuật của tiên sư trước giờ vốn được người ta công nhận, há là thứ một tiểu cô nương như cô có thể nghi ngờ sao?"
Ánh mắt lạnh như băng Trương Vân Hi rơi vào trên người Tống chưởng quầy: "Ngươi muốn lừa người?"
Chu Văn khoáng trong ngành mở khoáng được xem là khoáng phế thải điển hình, gần như không thể mở ra được báu vật.
Trừ khi thứ bên trong phong ấn là tiên kim, huyền thổ, chân thủy không sợ thời gian ăn mòn.
Nhưng loại của báu này quá hiếm thấy, nhìn khắp toàn bộ Đông Hoang thì cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Biết bao nhiêu đại sư linh mạch hao tổn công sức, trăm năm mãi tìm kiếm cũng không phát hiện được.
Khối khoáng này mặc dù lớn, hơn nữa từ chiến trường thượng cổ khai quật ra.
Nhưng xem toàn bộ vết rạn trải rộng này thì giá trị tuyệt đối không tới 100.000 linh thạch.
Trong đó, xác suất mở ra được báu vật trân quý thật sự quá thấp!
...
Lời của Trương Vân Hi làm mặt Tống chưởng quầy đỏ lên.
"Đúng là có mắt nhìn, ta thừa nhận đã nâng giá hàng hóa."
"Lão hủ mua khối Chu Văn khoáng này hết tổng cộng 50 nghìn viên linh thạch."
"Dù có bán với giá 100.000 linh thạch thì đây cũng là chuyện bình thường, hợp với quy tắc trong giới buôn bán.”
"Chẳng qua nếu tiên sư chọn khoáng này, lão hủ cam đoan tuyệt đối có lời hơn 100.000 linh thạch."
Tống chưởng quầy ngoan cố, nghĩa chính ngôn từ nói.
"Cô nương nếu không mua nổi khoáng thạch này hoàn toàn có thể lựa chọn không mua."
"Nhưng lão hủ không cho phép người như cô nương dám nghi ngờ tiên sư, nếu ngươi không mua khoáng này."
"Lão hủ lập tức tự mình ra tay mở khoáng, lấy bảo vật bên trong ra."
"Xem như cho nhóc con như ngươi thấy bản lĩnh của tiên sư."
Nói xong, vẻ mặt Tống chưởng quầy mong đợi nhìn Thẩm Thiên.
"Tiên sư, nếu ngài muốn thì lấy giá 50 nghìn linh thạch đi."
"Lão hủ miễn phí khai thác khoáng cho ngài."
"Nếu không chính ngài mua đi!"
"Cho nha đầu kia hối hận chết!"
...
Chân Chí Giáp và Hùng Mãnh bên cạnh xem đến đầu óc choáng váng.
Lưu Thái Ất đấm ngực giậm chân, hối hận.
Một lần nữa, hắn ta bỏ qua cơ hội hoàn hảo nịnh nọt bên người tiên sư!
Vì sao? Vì sao Tống chưởng quầy có thể chen vào một cách tài tình như vậy?
Ta rõ ràng đã nghĩ đến làm thế nào rồi, hay là ta chậm hơn Tống chưởng quầy một bước?
Trời ơi, đã sinh Ất tại sao còn sinh Tống nha!
Bên kia, Trương Vân Hi nhìn Thẩm Thiên và Tống chưởng quầy.
Kẻ hát người bè, trong mắt nàng cực kỳ giống như ở vườn khoáng nhờ mở linh mỏ.
Nếu nhìn Thẩm Thiên không phải giống người xấu thì hiện tại Trương Vân Hi đã trở mặt.
Haiz, rốt cuộc có nên tin tưởng hắn hay không đây!
...
Lông mày Trương Vân Hi dưới mặt nạ hơi nhíu lại.
Thẳng thắn mà nói, nàng đúng là biết có đại sư linh mạch tài nghệ phi thường.
Bọn họ có thể nhìn qua một chút đã biết khoáng phế thải bên trong có thể mở ra báu vật kinh người.
Nhưng Thẩm Thiên thật sự quá trẻ tuổi.
Quan trọng là Trương Vân Hi đã cố ý quan sát và cảm ứng trong lúc Thẩm Thiên chọn khoáng.
Hầu hết tất cả sư linh mạch thi triển bí thuật tìm linh thạch cũng đều vận dụng thần thức của mình.
Bởi vậy, nếu người lĩnh hội có tu vi cao thâm thì có thể nắm được dao động thần thức.
Nhưng theo Trương Vân Hi quan sát, Thẩm Thiên kiểm tra linh khoáng hoàn toàn không đụng đến bí thuật thần niệm.
Hắn chỉ đơn giản tùy ý nhìn qua vẻ ngoài linh khoáng thì đã chọn lựa được mục tiêu.
Cho dù tôn sư linh mạch cũng tuyệt đối không thể có được loại bản lĩnh này.
Chu Văn khoáng, không cần bí thuật thần niệm làm sao có thể nhìn thấu được?
Điều này hoàn toàn lật đổ nhận thức của Trương Vân Hi!
...
Trương Vân Hi nhìn khối Chu Văn khoáng này trong lòng có chút bối rối.
Từ phương diện lý trí, nàng cũng không tin khoáng này có thể mở ra được hàng.
Mà tử cảm tính nàng càng không hy vọng mình nhờ Thẩm Thiên mới mở được khoáng thạch tốt.
Nhưng quan trọng hơn là Tống chưởng quầy đã chọc giận nàng!
"Mua không nổi?"
Chỉ 100.000 viên linh thạch mà ngươi nói ta mua không nổi?
Chúc mừng ngươi, chưởng quầy ngươi sẽ biết mùi!
Trương Vân Hi cười lạnh một tiếng, lấy ra 100 viên linh tinh vứt xuống trước mặt Tống chưởng quầy.
Nàng bình tĩnh nói: "Chỉ có 100.000 viên linh thạch, bản cô nương không thèm để vào mắt."
"Nếu Thẩm huynh đã nói trong khối Chu Văn khoáng này có báu vật, bản cô nương liền mua lại xem."
Nàng ra oai trước mặt Tống chưởng quầy nói: "Có dám đánh cược với bản cô nương hay không?"
Tống chưởng quầy không biết thân phận Trương Vân Hi hừ nói: "Có gì không dám?"
Trương Vân Hi bình tĩnh nói: "Mới vừa rồi Thẩm huynh còn chưa thi triển linh thuật."
"Vì vậy ta không tin khoáng này có thể mở ra được báu vật."
Tống chưởng quầy hừ lạnh nói: "Lão hủ dám cam đoan."
Khoáng này có báu vật trị giá ít nhất phải hơn 1.000.000 viên linh thạch."
...
Trương Vân Hi gật đầu: "Đã như vậy thì lấy 500.000 viên linh thạch làm giới hạn đi."
"Nếu mở ra báu vật trị giá hơn 500.000 viên linh thạch, bản cô nương tặng không lại cho Thẩm huynh!"
"Nhưng nếu mở ra báu vật giá trị thấp hơn 500.000 viên linh thạch thì, bản cô nương cũng không muốn làm khó ngươi quá, Thiên Linh Hiên của ngươi chỉ cần đóng cửa ba tháng không kinh doanh là được."
"Chưởng quầy, ngươi có dám đánh cược với bản cô nương hay không?"
...
Nghe giao ước, Tống chưởng quầy cảm giác có chỗ không đúng.
Hơ, tiểu cô nương à, vụ cá cược này của cô không đúng rồi.
Nếu mở ra báu vật có giá trị thấp hơn 500.000 linh thạch thì bắt tiệm của lão hủ phải đóng cửa ba tháng?
Tổn thất trong ba tháng vì không được kinh doanh bắt một mình lão hủ gánh!
Còn mở ra được báu vật giá trị trên 500.000 viên linh thạch liền tặng không cho tiên sư?
Nói cách khác cho dù khoáng thạch có gây bùng nổ hay không lão hủ cũng không chiếm được tiện nghi nào!
Chẳng qua như vậy càng thể hiện thành kính không gì sánh được với tiên sư!
Tống chưởng quầy cắn răng một cái: "Đánh cược thì đánh cược, một lời đã định!"
Chỉ cần kiên định đứng bên người tiên sư.
Sau hôm nay, lão hủ còn sợ gì nữa?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất