Chương 722: Đại Đế thời kỳ Thái Cổ kinh khủng vậy sao! (3)
Sen xanh đầy trời đột nhiên biến hóa, ngưng tụ ra một chiếc đỉnh lớn màu xanh đứng giữa trời, tọa trấn thương khung, trói chặt chư thiên.
Trong đỉnh có ngọn lửa xanh hừng hực không ngừng thiêu đốt, lại có vô số đóa sen xanh diễn hóa ra như một đỉnh đan đang dung luyện ra đan thần vô thượng.
Đỉnh xanh rủ xuống quang mang, bao phủ toàn thân Thanh Đế, dựng nên một hư ảnh màu xanh vô cùng kiên cố, ngăn cản phía trước.
Keng!
Keng!
Keng!
Tiếng va chạm vang vọng khắp đất trời, như đại đạo oanh minh.
Sóng ba động kinh khủng quét sạch tám phương, xé tan mảnh thiên địa xanh xanh này xơ xác.
Hiện ra hai người vẫn đang đứng giữa trời, ai nấy đều tản mát ra uy thế vô cùng cường hoành.
Định hải thần chùy trong tay THẩm Thiên vẫn đang vọng ra tiếng long ngâm nho nhỏ, như thể nó còn chiến đấu còn chưa đã vậy.
Chỉ có điều, lúc này sắc mặt Thanh Đế có vẻ rất mất tự nhiên.
“Tiểu tử này thật biến thái, chắc đã dùng thuốc đi!”
“Nếu không phải bổn Đế vừa vụng trộm tăng tu vi lên tới cấp Thiên tôn đỉnh phong, căn bản khong thể ngăn được hắn!
Trong lòng Thanh Đế tiếp tục hoài nghi nhân sinh.
Chỉ có bản thân ông biết chính xác Thẩm Thiên khủng bố cỡ nào.
Nếu dựa vào phân thân cảnh giới Nguyên Anh trước đó, chỉ sợ đã bị Thẩm Thiên đánh nổ chỉ với một chiêu.
Dù có tăng lên tới cấp Thiên Tôn đỉnh phong, Thanh Đế cũng không chiếm nổi nửa phần ưu thế.
Nên nhớ, chiến lực hiện tại của Thanh Đế, Thánh giả thông thường từ tam kiếp trở xuống đều sẽ bị ông treo ngược lên mà đánh.
Vậy mà trước mặt Thẩm Thiên, ông lại không áp chế nổi lấy một lát.
Càng quan trọng hơn là, dường như tiểu tử này vô cùng kiệt ngạo, chỉ cần Thanh Đế biểu lộ ra một tí ý định muốn “trấn áp” hắn thôi, hắn sẽ điên cuồng phản kháng.
Từng chùy từng chùy kia đánh lên đóa sen xanh, đánh tới mức hoa tâm của Thanh Đế sắp hỏng mất rồi.
…
Không ngờ tiểu tử này có thể dùng tu vi cảnh giới Nết bàn để đánh thắng Thánh nhân!
Thanh Đế chậm rãi lắc đầu. Cũng may, mặc dù mình không thắng, nhưng cũng không thua, miễn cường cũng giữ được mặt mũi.
Nhưng lúc này, trận chiến còn chưa kết thúc.
Nhìn thanh đỉnh vẫn ổn trọng như núi, Thẩm Thiên lắc đầu.
Dù hắn tấn công đủ kiểu cũng không thể đánh nát được nó!
Điều này khiến cho Thẩm Thiên cảm thấy thực lực của mình vẫn chưa đủ.
“Trước mắt chỉ có thể tế ra con át chủ bài!”
Thẩm Thiên hít sâu một hơi, hai mắt lại càng sáng lên mãnh liệt.
Lúc này, sức mạnh của tất cả thiên địa kỳ vật đều tràn vào trong cơ thể hắn, dũng mãnh lao vào hai lá phổi của hắn.
Bang!
Tiếng kiếm trong trẻo vang lên.
Kiếm quang đỏ như máu, bộc phát ra như khai thiên tích địa.
Trong vầng hào quang đỏ ấy, một thanh trường kiếm màu đỏ xuất hiện trong tay Thẩm Thiên.
Kiếm này vừa ra khỏi vỏ, Thẩm Thiên như một vị Kiếm Tiên tuyệt thế, khí tức quanh thân lăng liệt đến cực hạn.
Kiếm khí phát tán ra có thể dễ dàng trảm diệt hư không, hóa thành hư vô.
Sau lưng hắn, kiếm khí vô tận xông lên tận trời, xông thẳng lên cửu thiên.
Còn có thêm dị tượng vạn kiếm lăng cửu tiêu hiển hiện, kiếm ý vô tận lượn lờ xung quanh.
Kiếm ý vô tận ngưng tụ lại hóa thành một thanh thiên kiếm vô thượng vắt ngang thiên địa, như muốn chia thương khung làm hai phần!
Thiên tru kiếm ra khỏi vỏ, khí tức vốn đã cường đại của Thẩm Thiên lại tăng thêm một tầng nữa.
Nhìn thấy một màn này, Thanh Đế lập tức cảm thấy toàn thân lạnh toát.
“Tiểu tử này vẫn còn có con át chủ bài!”
Khóe miệng Thanh Đế điên cuồng run rẩy. Đòn tấn công lúc trước của Thẩm Thiên đã đem đến cho ông áp lực như núi.
Còn có thể bạo nữa sao?
Còn có thể bạo nữa sao?
Ngươi là con riêng của thiên đạo sao?
“Không đánh! Không đánh!”
Thanh Đế vội vàng kêu dừng. Nếu tiếp tục đánh nữa, ông không thôi phát sức mạnh Thánh giai thì không thể ngăn nổi.
“Tiền bối, sao vậy?”
Thẩm Thiên thu lại thiên tru kiếm, dần dần thu liễm lại kiếm ý kinh khủng trong cơ thể.
“Thực lực của tiêu tử ngươi cũng không tệ lắm, mặc dù một sợi tàn niệm này của bổn Đế chỉ có thể thi triển ra một phần sức mạnh trong thời kỳ toàn thịnh.”
“Nhưng ngươi có thể đánh với tàn niệm của bổn Đế đến bất phân thắng bại, thực lực ngang ngửa như vậy đã rất hiếm có rồi.”
“Chắc hẳn chênh lệch không xa với thực lực của bổn Đế khi còn trẻ.”
“Chí ít là trong cảnh giới cùng giai, người có thể sánh ngang cùng ngươi vạn cổ hiếm thấy. Rất không tệ!”
Mặt mo ửng đỏ, Thanh Đế nói với Thẩm Thiên như vậy.
Nói đùa cái gì chứ? Chẳng lẽ thực sự muốn bổn Đế dùng tu vi Thánh giai chiến đấu với cấp Niết bàn?
Quá mất mặt đi. Bổn Đế vẫn cần có mặt mũi.
Trong lòng Thanh Đế bất đắc dĩ tự giễu.
Hay đó!
Chủ yếu là ông sợ bại lộ!
Nếu như dùng tu vi Thánh giai chiến đấu, chắc chắn sẽ liên lụy tới pháp tắc Thánh giai, nếu không che giấu tốt rất dễ bị phát hiện.
Nếu để người khác biết một vị Đại Đế ta đây chiến đấu với tu sĩ cảnh giới Niết Bàn lại dùng sức mạnh Thánh giai thì…
Tấm mặt mo này của Thanh Đế ta còn cần nữa hay không?
Nghe Thanh Đế nói vậy, tTẩm Thiên tự lẩm bẩm: “Quả nhiên thực lực của mình vẫn chưa đủ!”
Không ngờ Đại Đế khi còn trẻ lại mạnh như vậy.
Xem ra , trên con đường tu tiên này, bổn Thánh tử vẫn cần cố gắng!
…
Sắc mặt Linh Lung Đế Cơ bên cạnh rất kỳ quái.
Vừa rồi Thẩm Thiên ca ca đối chiến với Thanh Đế tiền bối, năng lượng tỏa ra có thể sánh với đại chiến Thánh giai đó!
Dùng tu vi Niết Bàn kỳ đánh ra được chuyển vận tương đương với Thánh giai sao? Khác nào anh hùng cấp một đánh ra đòn tấn công tương đương với cấp mười lăm? Tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi.
Chí ít là, bản thân Linh Lung Đế cơ biết, hình như mình chưa từng nghe nói có vị Đại Đế nào khi còn trẻ yêu nghiệt tới mức đó.
Nhưng cũng không thể khẳng định chính xác được, dù sao Thanh Đế cũng không phải Đại Đế từ thời thượng cổ mà ông được sinh ra từ thời thái cổ.
Thời thái cổ là thế nào?
Vạn năm trước đó là thượng cổ, mười vạn năm trước là thái cổ, trăm vạn năm trước là hoang cổ.
Hiện giờ trên cơ bản các điển tịch, truyền thừa đang lưu truyền ở ngũ vực đều chỉ trong vòng vạn năm, ngay cả bí điển thượng cổ từ vạn năm trước cũng vô cùng trân quý.
Chớ nói đến thời thái cổ từ mười vạn năm trước. Đại đa số các bí văn từ năm tháng ấy đều đã bị chôn sâu cùng tuế nguyệt.
Cho dù là các quái vật khổng lồ của tiên triều đại hoang, thực ra cũng không hiểu lắm chuyện từ thời thái cổ.
Chí ít là Linh Lung Đế Cơ cũng không được tiếp xúc quá nhiều tới tân bí từ thời thái cổ và hoang cổ.
…
Có điều, Đại Đế thời kỳ thái cổ khi còn trẻ thực sự mạnh như vậy sao?
Linh Lung Đế Cơ vẫn cảm giác có hơi….
Có hơi không tưởng tượng nổi!