Chương 721: Đại Đế thời kỳ Thái Cổ kinh khủng vậy sao! (2)
Điều này khiến cho Thanh Đế xót đến đau cả ruột, không nhịn được mà nghĩ linh tinh.
Tiểu tử ngươi có ba loại dị hỏa còn chưa tính.
Vậy mà ngươi còn có thể hợp ba loại dị hỏa lại làm một, uy lực tăng bạo!
Chơi như vậy, trong thiên địa này còn có loại lửa nào chịu cho nổi!
Đơn giản là sát phạt đến mức không còn đạo lý gì nữa!
E là tiểu tử này đến đây không phải để tham gia khảo hạch, mà là đến để chọc giận bổn Đế đây!
Thanh Đế: 囧~
…
“Thanh liên hỏa thiên địa!”
Có điều, mặc dù Thẩm Thiên cường đại nhưng lão nhân gia Thanh Đế cũng cần mặt mũi.
Đường đường là một vị Đại Đế, sao có thể bại bởi một tiểu bối!
Thanh Đế lại ra tay lần nữa, dị tượng đóa sen cấp mười hai điên cuồng bùng lên, che đậy trọn vẹn một mảnh thiên địa!
Đây chính là sức mạnh thanh liên của Thanh Đế.
Truyền thuyết kể rằng, Thanh Đế chính là một gốc sen xanh vạn cổ biến thành, sau đó đăng lâm đến đỉnh, chứng đạo Đại Đế.
Bởi vậy, sức mạnh thanh liên này cũng chính là sức mạnh bổn nguyên mạnh nhất của Thanh Đế.
Lúc này Thanh Đế đã bật hết hỏa lực, thiên địa đều luân hãm.
“Tiểu tử thối, cẩn thận!”
Thanh Đế nghiêm nghị nhắc nhở, ngự động sức mạnh thanh liên, áp xuống đại địa.
Thanh liên chấn động, đóa sen xanh cấp mười hai nổ tung, bắn ra hào quang vạn trượng tỏa ra tứ phía.
Chỉ trong chốc lát, thiên khung đều bị hào quang vô tận xé rách, lộ ra mảng lớn hư vô.
Mỗi một đạo hào quang kia đều được ngưng tụ ra từ sức mạnh pháp tắc, hóa thành từng đóa sen xanh, từ trên bầu trời rủ xuống.
Những đóa sen xanh này mỹ lệ tuyệt diễm, như một đóa phù dung sớm nở tối tàn nhưng lại mang theo uy áp vô cùng kinh khủng.
Lúc này, thiên địa đại biến!
Giữa đất trời vạn cổ, chỉ có một cây sen tọa trấn thương khung!
Thấy được màn này, tiên thiên đạo đồng của Thẩm Thiên lại càng sáng chói, thần mang bắn ra.
Lúc trước, bổn Thánh tử bị Bất tử phượng hoàng tọa áp mất nửa tháng, biệt khuất cực kỳ.
Nhưng dù sao đây cũng là Bất Tử Hoàng, từ cấp Thánh trở xuống không thể chống cự.
Hiện giờ chiến đấu cùng giai còn muốn ép ta sao?
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
“Chúng ta sinh ra tự do, ai dám cao cao tại thượng?”
Thẩm Thiên vẫy vẫy tay, lập tức một vầng sáng tỏa ra.
Đột nhiên một cây chùy to lớn hiện ra trong tay hắn.
Chùy vừa xuất hiện, uy thế hạo đãng, khí chấn bát hoang!
“Thanh Đế tiền bối cẩn thận, vãn bối sắp sửa dốc toàn lực ứng phó đây!”
Thẩm Thiên nhún chân nhảy lên, hào quang quanh thân lấp lánh như sao trời.
Từng sợi hào quang trắng bạc lượn lờ quanh thân chùy, như những cái vòng bạc trùng trùng điệp điệp đập vào đóa sen xanh giữa khung trời.
“Thiên hoang tam thập lục chùy – toái tinh chùy!”
Thẩm Thiên quát lớn một tiếng, cự chùy trong tay tỏa ra sức mạnh kinh khủng.
Như một tòa thái cổ thần nhạc, đập vào đóa sen xanh.
Oành!
Vang như kình lôi, rung khắp thiên địa!
Chùy chạm vào đóa sen, bạo tán ra thần uy vô tận,
Đóa sen xanh che khuất bầu trời tiếp nhận áp lực vô tạn, hào quang tán loạn, vạn pháp tịch diệt.
Lúc này, hư không sụp đổ từng mảng từng mảng lớn, hóa thành hư vô, áp lực đáng sợ trút xuống tứ phương.
không gian xung quanh khu vực khảo nghiệm đều bị chấn vỡ hoàn toàn, khiến cho thiên địa tái hiện thanh minh.
…
“Thẩm Thiên ca ca xuất hiện rồi!”
Trong mộ Thanh Đế, Thạch Linh Lung khẽ thở phào một tiếng.
Khảo nghiệm của nàng đã kết thúc từ lâu, hiện đang chờ đợi.
Lúc này, thấy Thẩm Thiên xuất hiện, Thạch Linh Lung vô cùng vui mừng.
Chỉ có điều, khi nàng thấy rõ được dư ba của trận chiến trên vòm trời, cái miệng nhỏ đã há rộng vẽ thành một chữ O hoàn hảo.
“Thẩm Thiên ca ca thật lợi hại!”
“Ngay cả Thanh Đế tiền bối cũng không áp chế được huynh ấy.|
Trong lòng Thạch Linh Lung khẽ rung động. Nàng đã được khảo nghiệm xong nên hiểu rõ thực lực của Thanh Đế cường đại cỡ nào.
Cho dù có áp chế đến cảnh giới Nguyên Anh, Thạch Linh Lung cũng không đủ khả năng chiến thắng.
Chỉ trong vòng vài trăm chiêu ngắn ngủi, Thạch Linh Lung đã thua trận.
Mà trong vòng trăm chiêu này, trên cơ bản Thanh Đế đều chỉ là chỉ điểm nàng thôi đó, chứ không định đánh nàng thật sự.
Nếu không, chỉ e chỉ trong mười chiêu Thạch Linh Lung đã bại trận một cách đau thương rồi.
Dù sao thì, kinh nghiệm chiến đấu của Thanh Đế cũng quá mạnh mà!
Nhưng hiện giở Thẩm Thiên lại có thẻ chiến đấu với phân thân của Thanh Đế đến mức khó phân thắng bại, cũng đủ bày ra được thiên tư cái thế.
“Thẩm Thiên ca ca cố lên!”
Thạch Linh Lung cao giọng reo hò, thành công biến thành tiểu mê muội của Thẩm Thiên.
Dường như phát hiện ra điều gì đó, Thạch Linh Lung thắc mắc tự hỏi: “Hình như cỗ phân thân này của Thanh Đế…”
“Sao có vẻ mạnh hơn khi khảo hạch mình nhiều lần thế nhỉ?”
…
“Sao tiểu tử này càng đánh càng mạnh thế này?”
Một bên khác, trận chiến càng lúc càng vui vẻ, trong lòng Thanh Đế lại càng điên cuồng ghen tỵ.
Ông tự mình điều khiển thanh liên cấp mười hai, có thể cảm nhận được rõ ràng sức mạnh của cây chùy này cỡ nào.
Sức mạnh kia như thiên địa băng liệt, như biển gầm dâng trào, uy thế cực kỳ đáng sợ.
Dù Thanh Đế đã dốc hết sức ứng phó nhưng cũng sắp cản không nổi rồi.
Ngược lại, chiến ý của THẩm Thiên vẫn ngông cuồng như thế. Đã rất lâu rồi hắn không được trải qua trận chiến nào nhẹ nhàng sung sướng lâm ly như thế này.
Có thể đối kháng với Đại Đế cùng giai, quả thực là cơ hội khó có!
Mà THẩm Thiên cũng muốn xem rốt cuộc cực hạn của mình ở đâu.
Thiên hoang tam thập lục chùy – liêu nguyệt chùy!
Liệt dương chùy!
Hạo thiên chùy!
Loan phi phong chùy!
Huyền băng bổng bổng chùy!
…
Thẩm Thiên cứ nện hết chùy này đến chùy khác, thôi phát sức mạnh đến cực hạn.
Được Chiến thần biến gia trì, lúc này chiến lực của hắn đủ để nghiền ép tam kiếp thánh nhân.
Cho dù là thành thật đối chiến với tứ giai cũng sẽ không rơi xuống thế hạ phong, đủ để ngang hàng.
Oanh~
Đại chùy vô địch trời kinh đất hãi, cây chùy như vầng mặt trời đỏ hạo đãng, từ trên trời giáng xuống, bổ thẳng vào đóa sen xanh.
“Thanh liên hóa đỉnh!”
Có vẻ như nhận ra được khí thế hung hăng của Thẩm Thiên, Thanh Đế cũng không lo nghĩ nhiều nữa.