Chương 73: Dù phải lấy thân báo đáp cũng được
Lời của Lưu Thái Ất khiến gương mặt Trương Vân Hi vốn tràn đầy kinh ngạc, vui vẻ và cảm động bị đông cứng lại.
Đúng vậy!
Trước đó để châm chọc Tống chưởng quầy, Trương Vân Hi đã giận dữ đánh cược.
Nàng ta bảo nếu mở ra được thứ gì có giá trị trên 500.000 linh thạch thì sẽ tặng không món bảo bối mở được cho Thẩm Thiên.
Nhưng trời xanh chứng giám, vốn nàng ta tưởng rằng có thể mở ra được một kiện linh khí là đã đáng thắp hương cảm tạ rồi.
Ai ngờ một viên Chu Văn khoáng nát lại mở ra được Thần Tiêu Long Hổ Bội.
Những vết nứt chằng chịt như mạng nhện bên ngoài viên linh khoáng thạch kia lại là những vết nứt do năng lượng thuộc tính lôi đánh!
Thần Tiêu Long Hổ Bội há 500.000 viên linh thạch có thể so được, dù có gấp một vạn lần cũng không đủ!
Giờ Lưu Thái Ất dùng lời hứa trước đó làm khó Trương Vân Hi khiến nàng ta thật sự không biết phải làm sao.
Nếu là những thứ khác, cho dù là Tiên Kim, Huyền Thổ, Chân Thủy, với tính cách của Trương Vân Hi cũng đều có thể cắn răng thực hiện lời hứa.
Nhưng đây là truyền thừa “Dùng Thân Hóa Kiếp”, Trương Vân Hi tuyệt đối không thể nào từ bỏ.
Dù sao đây cũng là hy vọng để Thần Tiêu Thánh địa một lần nữa quật khởi!
...
Trương Vân Hi đỏ bừng mặt, bờ môi dưới mặt nạ giống như sắp bị cắn chảy máu.
Nàng ta hít sâu một hơi, nói: “Cặp ngọc bội này có ý nghĩa rất đặc biệt đối với Vân Hi.”
“Vẫn mong Thẩm huynh tặng thứ mình yêu thích cho Vân Hi, Vân Hi nguyện dùng bất cứ thứ gì để trao đổi, dù là...”
Trên thực tế, với thực lực như Trần Vân Hi muốn cướp Thần Tiêu Long Hổ Bội thì mọi người ở đây trên căn bản không thể nào chống lại được.
Nhưng sự kiêu ngạo của Trần Vân Hi không cho phép nàng ta làm như vậy.
Nàng ta đã quyết định, chỉ cần Thẩm Thiên bằng lòng nhường ngọc bội cho nàng ta bằng lòng dùng bất kỳ phương thức gì để báo đáp Thẩm Thiên, dù là dùng thân báo đáp cũng được!
Ai bảo mình trước đó kiêu ngạo như vậy, cứ nhất quyết không chịu tin người ta cơ!
Nhân nào quả nấy, giờ nàng ta có hối hận thì cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi!
Trong lòng Trần Vân Hi đã chuẩn bị sẵn tâm lý chờ bị Thẩm Thiên nhân cơ hội đòi báo đáp hậu hĩnh rồi.
Nhưng, Thẩm Thiên chỉ ngửa mặt nhìn lên bầu trời, cười nói: “Tiên tử không cần khách khí.”
“Bần đạo đã nói từ trước, kẻ vô duyên tốn ngàn vạn vàng bạc cũng không giúp, người hữu duyên sẽ không lấy dù một xu.”
“Tiên tử và bần đạo hữu duyên, hơn nữa tiền mua linh khoáng thạch này cũng do Tiên tử bỏ ra mà.”
“Vậy thì bảo vật mở ra được bây giờ dĩ nhiên cũng thuộc về Tiên tử cả mới đúng.”
“Tiên tử không cần để ý vụ đánh cược giữa Tiên tử và Tống chưởng quầy, cứ cất kỹ bảo vật là được.”
“Sau này nếu có duyên, chắc chắn Tiên tử có thể báo đáp bần đạo.”
...
Thẩm Thiên nhìn sấm chớp mây đen dần dần tản đi giữa bầu trời đêm, trong lòng đã tính toán rõ ràng từ sớm.
Ha ha, cặp ngọc bội này dù vẫn chưa biết nó có tác dụng đặc biệt gì nhưng nhìn cách xuất thế phá cách của nó thì đã biết chắn chắn đây là chí bảo.
Mở ra thứ như vậy, Thẩm Thiên có thể không động lòng sao?
Nói nhảm, đương nhiên là hắn động lòng rồi!
Nếu cặp ngọc bội này bị Thẩm Thiên lặng lẽ phát hiện vậy thì chắc chắn hắn sẽ không nói nhiều, cất vào túi rồi bỏ đi.
Có lợi mà không chiếm họa chỉ có kẻ ngu thôi!
Vấn đề là giờ cả Vạn Linh Viên, thậm chí là tu sĩ trong phương viên mấy trăm dặm đều biết có chí bảo xuất thế, mà còn ở ngay tại Vạn Linh Viên.
Trong tình huống này, Thẩm Thiên dám nhận thứ này sao?
Vòng sáng trắng lẫn đen trên đầu hắn có thể che đậy được thứ chí bảo này à?
Nói đùa, thứ không thể nào giữ lấy mà cứ cố chiếm à. Nếu như hắn thật sự có ý định chiếm hữu thì, haha, vài phút sau sẽ bị người ta chém thành mấy khúc đem đi bón phân, bước lên con đường luân hồi ngay.
...
Huống hồ cặp ngọc bội này cần có pháp quyết đặc biệt để khởi động, Thẩm Thiên có nhận thì cũng chẳng dùng được.
Vậy thì chi bằng tiễn phật tiễn đến tây phương, tặng cặp ngọc bội này cho Trần Vân Hi.
Nếu sau khi Trần Vân Hi nhận cặp ngọc bội này phát huy được tác dụng lớn tức là Thẩm Thiên đã giúp nàng ta tìm được chí bảo lớn, dĩ nhiên ân tình không cần phải nói rồi.
Ôm được cái đùi vừa trắng vừa mập này, về sau hắn còn sợ thiếu những món hời sao?
...
Thẩm Thiên thấy rất rõ, trong giới Tu tiên này nơi nào cũng đầy rẫy nguy cơ.
Nếu thực lực của ngươi chưa đủ cao, may mắn chưa đủ lớn thì ngươi hãy lặng lẽ một chút, hãy hèn mọn mà phát dục chứ đừng gây chuyện lung tung!
“Sao có thể như vậy được? Vân Hi nhất ngôn cửu đỉnh.”
“Đã dám đánh cược dĩ Vân Hi có chơi có chịu.”
Trương Vân Hi nghe thấy Thẩm Thiên nói không cần viên khoáng thạch này thì gương mặt lập tức đỏ bừng.
Từ nhỏ nàng ta đã là một nữ tử vô cùng lạnh lùng và háo thắng, trước giờ không bao giờ chịu đứng dưới kẻ khác.
Lần này nàng ta đã chất vấn bản lĩnh của Thẩm Thiên, đồng thời cũng đã đặt cược với Tống Chưởng quầy.
Vậy thì nàng chấp nhận có chơi có chịu, tuân theo lời cược trước đó, cặp Thần Tiêu Long Hổ bội này thuộc về Thẩm Thiên.
Trương Vân Hi khinh thường việc quỵt nợ, nàng ta chỉ muốn dùng vật gì khác để đổi lại ngọc bội thôi.
Nàng ta hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Thẩm Thiên nói: “Thẩm huynh, xin đừng nên vũ nhục ta.”
“Cặp ngọc bội Long Hổ này dựa theo đánh cược lẽ ra đã thuộc cả về Thẩm huynh.”
“Vân Hi chỉ mong Thẩm huynh có thể nhượng lại thứ mình yêu thích.”
“Vân Hi bằng lòng trao đổi bằng bất cứ giá nào.”
“Mời Thẩm huynh cứ nói giá đi!”
...
Thẩm Thiên nhìn gương mặt đầy vẻ kiên định của Trương Vân Hi cảm thấy bất đắc dĩ!
Cô nương này không phải bị ngố đấy chứ!
Bổn Điện hạ đã nói không cần thù lao, bảo ngươi cầm ngọc bội đi cơ mà.
Sao ngươi cứ nhất định phải đem thứ khác ra đổi vậy?
Như vậy chẳng phải lãng phí thời gian sao!
Thẩm Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lôi đình trên chín tầng mây đã tản đi.
Dị tượng trên bầu trời Vạn Linh viên chắc chắn sẽ hấp dẫn các cường giả đỉnh cấp tới.
Để giữ cái mạng nhỏ này nên hắn buộc phải ném củ khoai lang nóng bỏng tay đi.
Thẩm Thiên nhìn về phía Trương Vân Hi, ánh mắt ấy khiến mặt Trương Vân Hi đỏ lên.
Hắn ngẫm nghĩ rồi nói: “Thật sự là cái gì cũng được à?”
Đáng ghét, chẳng lẽ tên này thật sự định bắt bổn cô nương dùng thân báo đáp sao?
Việc này có liên quan đến Thần Tiêu Long Hổ bội, liên quan đến hưng suy của Thánh địa.
Cho dù hắn có nhân lúc cháy nhà đi hôi của thì cũng chỉ đành chấp nhận thôi!
Trương Vân Hi thở dài: “Phải!”
...
Thẩm Thiên cười nói: “Vậy ta muốn tiên tử tặng ta... Mặt nạ trên mặt!”
Mặt nạ lông phượng trên mặt Trương Vân Hi trông có vẻ rất đắt.
Chắc hẳn đây cũng là một thứ hiếm có.
giờ thời gian cấp bách, tranh thủ đổi chác đại cho xong để còn đi.
Thẩm Thiên, rõ ràng đã khiến Trương Vân Hi kinh ngạc.