Chương 74: Cuối cùng đầu bổn Điện hạ cũng xanh rồi?
Nàng ta hít sâu một hơi: “Thẩm huynh chắc chắn chứ?”
Thẩm Thiên gật đầu: “Đúng vậy, chắc chắn.”
Gương mặt dưới mặt nạ Trương Vân Hi bắt đầu đỏ ửng.
Không ngờ ta đã trách oan Thẩm công tử, hắn không phải hạng người nhân lúc cháy nhà đi hôi của.
Muốn mặt nạ lông vũ của ta là vì muốn thấy dung mạo của ta sao?
Hay là muốn giữ mặt nạ này để về sau nhìn vật nhớ người?
...
Mặt nạ lông phượng này với Trương Vân Hi mà nói có ý nghĩa phi phàm.
Đây là linh khí cực phẩm sư tổ Xích Vũ Nguyên Tôn truyền lại cho nàng ta.
Chẳng những có thể ngăn cản tất thảy điều tra thần niệm mà còn có thể thu liễm khí cơ của bản thân.
Từ sau khi Trương Vân Hi tiếp nhận chiếc mặt nạ này, nàng ta chưa từng lấy nó xuống trước mặt người ngoài.
Cho dù là ở Thần Tiêu Thánh địa, số người được nhìn thấy gương mặt của Trương Vân Hi cũng cực kỳ ít.
Giờ, Thẩm Thiên lại yêu cầu dùng Thần Tiêu Long Hổ bội đổi lấy mặt nạ lông phượng của Trương Vân Hi.
Trái tim Trương Vân Hi rung động: Thẩm công tử dùng Đế thuật để đổi lấy dung nhan của ta?
Chẳng lẽ trong thời gian ngắn ngủi này, hắn đã có ý với ta sao?
Trong lòng Trương Vân Hi dâng lên suy nghĩ này làm nàng ta mặt đỏ tới mang tai.
Nàng ta hít sâu một hơi: “Được, ta đồng ý với huynh!”
Chỉ một câu thôi, toàn thân Trương Vân Hi đã bộc phát ra khí tức vô cùng cường đại.
Lôi đình ngân sắc ngưng tụ thành một con Bạch Hổ bao bọc Trương Vân Hi và Thẩm Thiên bên trong.
Còn đám Quế công công, Tần Cao, Tống Chưởng quầy, Lưu Thái Ất đều bị ngăn cách bên ngoài.
Trong lôi quang màu bạc chiếu rọi, Trương Vân Hi chậm rãi lấy mặt nạ trên mặt xuống.
...
Thịt như băng tuyết, da như bạch ngọc, lông mày như lá liễu, mắt như sao.
Nàng ta không khuynh quốc khuynh thành như Tiểu Linh Tiên, cũng không ngốc nghếch đáng yêu như Lý Liên Nhi.
Cũng khác với nét u oán buồn bã của Cửu Nhi.
Khí chất của Trương Vân Hi có khuynh hướng lạnh lùng, hai hàng lông mày khí khái hào hùng không thua gì đấng mày râu.
Mặc dù dung mạo xinh đẹp tuyệt sắc nhưng lại khiến người ta hoàn toàn không dám có suy nghĩ khinh nhờn.
Đây là một nữ chiến thần phong hoa tuyệt đại không kém gì nam nhi.
Nếu buộc phải hình dung, vậy thì nàng ta khiến Thẩm Thiên nhớ đến mấy vị kỳ nữ.
Hoa Mộc Lan thay cha xuất chinh, Mộc Quế Anh nắm giữ ấn soái thống binh.
Những nữ tử này, có lẽ là cùng một kiểu người.
...
Trong lúc Thẩm Thiên đang suy nghĩ lung tung thì Trương Vân Hi mở miệng.
“Tâm ý của công tử, Vân Hi đã hiểu.”
“Nhưng xin thứ cho Vân Hi bây giờ có chuyện quan trọng trên người, thực sự không thể nào ở lại bên cạnh công tử được.”
“Thực không dám giấu giếm, Thần Tiêu Long Hổ bội này chính là bí bảo truyền thừa của Thần Tiêu Thánh địa chúng ta.”
“Bây giờ dị tượng kinh thiên, Vân Hi nhất định phải lập tức mang theo ngọc bội rời đi.”
“Nếu lần này Vân Hi có thể thuận lợi đem ngọc bội về thánh địa, hoàn thành chức trách của mình thì sau này Vân Hi nhất định sẽ quay lại tìm công tử. Đến lúc đó tâm ý của công tử mong muốn, Vân Hi bằng lòng đáp ứng.”
“Nếu Vân Hi phúc bạc mệnh cạn, gặp bất trắc trên đường quay về Thánh địa.”
Ánh mắt Trương Vân Hi lộ ra một tia ảm đạm: “Mong công tử đồng ý một thỉnh cầu của Vân Hi.”
Lời của Vân Hi khiến Thẩm Thiên bối rối như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
Cô đã hiểu tâm ý gì của ta vậy?
Bổn Điện hạ chỉ cần cái mặt nạ của cô thôi mà?
Có cần giải thích nhiều vậy không?
...
Có điều thỉnh cầu của Trương Vân Hi, Thẩm Thiên thật sự không để tâm lắm.
Nếu Thẩm Thiên cướp ngọc bội kia nói không chừng sẽ thật sự gặp phải bất trắc.
Nhưng Trương Vân Hi cầm thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, bởi vì đây vốn là cơ duyên của nàng ta.
Nếu Trương Vân Hi chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện, vậy thỉnh cầu này chẳng phải là kiếm không được một nhân tình sao?
Nghĩ vậy, Thẩm Thiên lời lẽ chính nghĩa: “Mời tiên tử nói thẳng, bần đạo muôn lần chết không chối từ!”
Trên mặt Trương Vân Hi nở nụ cười xinh đẹp: “Công tử không nghe thử xem là chuyện gì sao?”
Thẩm Thiên không chút do dự nói: “Tiên tử và bần đạo hữu duyên, ta nghĩa bất dung từ.”
Nghe lời Thẩm Thiên nói, trong mắt Trương Vân Hi lóe lên một tia cảm động.
Nàng ta hít sâu một hơi, ép từ ngón trỏ ra một giọt máu đỏ thắm.
Giọt máu này nhỏ lên Thần Tiêu Long Hổ bội, từ từ thấm vào trong.
Sau đó Trương Vân Hi không ngừng đánh ra pháp ấn dung nhập vào Thần Tiêu Long Hổ bội.
Lập tức, quang mang của Thần Tiêu Long Hổ bội lại sáng lên.
Ba đạo lưu quang kim sắc nhanh chóng bắn về phía Thẩm Thiên.
Trong chớp mắt, ba đạo quang mang tiến vào mi tâm của Thẩm Thiên, biến mất không thấy đâu nữa.
Mà Thẩm Thiên cảm thấy trong đầu mình bất giác xuất hiện rất nhiều tin tức.
Đó chính là ba truyền thừa cực kỳ huyền diệu: “Ngũ Lôi Chính Thiên Quyết”, “Lôi Đế Luyện Thể Thuật” cùng với truyền thừa cấm kỵ chí cao thất truyền vạn năm của Thần Tiêu Thánh địa: “Dùng Thân Hóa Kiếp”!
...
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, sắc mặt Trương Vân Hi hơi tái nhợt.
Nàng ta mỉm cười nói: “Công tử, Vân Hi đã đem ba truyền thừa trong Thần Tiêu Long Hổ bội này truyền hết một bản cho huynh.”
“Lần này nếu Vân Hi gặp bất trắc, không cách nào đem Thần Tiêu Long Hổ bội về Thánh địa, mong công tử sau này có thể đến Thần Tiêu Thánh địa thay Vân Hi trả lại truyền thừa.”
“Nếu có kiếp sau, Vân Hi ngậm cỏ kết vòng, tất báo đại ân công tử!”
Trương Vân Hi nói xong câu đó, Bạch Hổ ngưng tụ từ lôi đình màu vàng ầm ầm vỡ vụn.
Linh lực ngưng tụ thành mặt nạ hư ảo, một lần nữa che gương mặt Trương Vân Hi lại.
Nàng ta cầm Thần Tiêu Long Hổ bội trong lòng bàn tay, đột nhiên phóng lên tận trời.
Thân hình hóa thành một tia chớp màu bạc, đột nhiên bắn về phía xa.
Nàng ta muốn đi xa vạn dặm, giao lại ngọc bội về cho Thánh chủ Thần Tiêu Thánh địa.
Khi đó, nàng ta mới coi như thật sự hoàn thành nhiệm vụ của mình.
...
Thẩm Thiên nhìn Trương Vân Hi đã đi xa cảm thấy tập này hình như mình đã từng xem ở đâu rồi.
“Haizz, không cần phải lo lắng cho nàng ta, nên quan tâm đến mình nhiều hơn một chút đi.”
Sau khi Trương Vân Hi có được ngọc bội Long Hổ, vòng sáng đã sắp thành mặt trời vàng rồi.
Loại khí vận mạnh như vậy, ai mà dám đi cướp đồ của nàng ta cơ chứ?
Ha ha, e là chỉ vài phút là đã bị biến thành một mớ bột vụn rồi!
Thẩm Thiên lắc đầu, nhặt mặt nạ lông phượng trên mặt đất lên.
Hắn lấy chiếc gương thường ngày hay mang theo ra, mong đợi nhìn vào gương.
Một giây sau, hốc mắt Thẩm Thiên đỏ lên.
Giọng của hắn trở nên run rẩy vì vui mừng và kích động.
“Xanh rồi, cuối cùng đầu bổn Điện hạ cũng xanh rồi!!”