Chương 752: Người đặt nền móng cho robot tiên đạo: Tần Vân Địch! (2)
Một tay lau nước mũi một tay lau nước mắt, Nhạc Vân Đức nhìn qua khá thê thảm.
Khóe miệng của Bạch Đế giật giật: "Bàn Tử ngươi dám bịa chuyện, xúc phạm thanh danh của bản đế?"
"Ăn thêm một đòn Bá Vương Thần Quyền của ta đi!"
Bạch Đế hét lớn để lộ quy quyền, ngưng tụ thành quyền ảnh to lớn đánh về phía của Nhạc Vân Đức.
Nhạc Vân Đức rụt cổ vào, vội vàng trốn sau lưng Thần Tiêu thánh chủ.
Tiên Quang bên ngoài cơ thể Thần Tiêu thánh chủ dao động: "Bạch Đế tiền bối, nể cho mặt mũi của bổn tọa mà bỏ qua chuyện vừa nãy."
Quyền ảnh tan biến vô tận khi y phất ống tay áo.
Bạch Đế giận dữ thu tay nói: "Nể mặt mũi của tiểu tử ngươi, tạm thời bản đế tha cho tên Bàn Tử chết tiệt này một mạng!"
Nhưng trong lòng của Bạch Đế cũng hơi sợ, tuy y sống lâu nhưng sau khi Niết Bàn trùng tu thì sức mạnh đã trở về Thiên Tôn cảnh.
Còn Thần Tiêu thánh chủ là thánh giả Độ Kiếp kỳ, tu vi càng thâm sâu khó lường hơn.
Nếu y làm càn trước mặt Thần Tiêu thánh chủ thì e rằng không tránh khỏi bị đánh.
Điều này Bạch Đế có thể tự mình hiểu rất rõ!
"Đa tạ sư tôn!"
Nhạc Vân Đức không sợ mất mặt mà nói lời cảm tạ.
Nhưng sau đó thì trong mắt hắn ta lộ vẻ kinh sợ, không nhịn được la lên.
"Này...Điều này sao có thể được?"
"Vì sao chỉ mới không gặp nửa ngày mà tu vi các ngươi tăng lên nhiều thế này?"
Nhạc Vân Đức mắt choáng váng, lúc trước hắn ta coi đám người của Trương Vân Hi đều chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ.
Kết quả sau khi đi ra ngoài một chuyến thì đã lên được Nguyên Anh hậu kỳ?
Đạo gia gặp phải quỷ à?
...
"Vô lượng thiên tôn thân mến, các ngươi tiêm máu gà đúng không? Tại sao tu vi có thể tăng trưởng nhanh như vậy?"
Máu gà nào mà dữ dội vậy, nếu đạo gia ta tiêm một mũi thì chẳng phải có thể treo ngược con rùa lông trắng kia lên đánh không?
Ha, thật sự rất muốn!
Phương Thường bất đắc dĩ giải thích: "Đại sư huynh, bọn ta không tiêm máu gà, tất cả đều dựa vào Bổ Thiên Đan hỗn độn của thánh tử."
"Bổ Thiên Đan hỗn độn kia là cái gì thế?"
Nhạc Vân Đức hơi nghi ngờ.
Cho dù Thẩm Thiên là đứa con khí vận hiếm có khó tìm nhưng cũng không lợi hại đến vậy đi!
Đan dược nào có thể khiến cho nhiều người đột phá tu vi lớn như vậy, thậm chí hắn ta có cảm giác hơi thở của sư tôn và sư bá hình như còn mạnh hơn trước đây?
Lúc Nhạc Vân Đức còn đang nghi ngờ thì Bạch Đế đã bước tới, biến thành một bóng màu vàng xuất hiện trước mặt Thẩm Thiên: "Tiểu tử này, mới không gặp vài ngày mà tu vi đã tăng lên không ít đó!"
"Bản đế thấy khí phách của ngươi vừa nhìn đã biết đại phú đại quý, con đường tiên lộ rộng mở!"
"Không biết đan dược hỗn độn gì đó, có thể cho bản đế nếm thử một ít hay không? Nói không chừng, nếu tâm trạng tốt thì bản đế sẽ ban thưởng cho ngươi đại thần thông vô thượng!"
Bạch Đế thấy tu vi của mọi người tăng nhiều, đã ghen tị từ sớm.
Vì vậy, ông cũng không quan tâm ba bảy hai mốt, đi đến nịnh nọt chút, muốn thử một chút đan dược.
Thẩm Thiên: "???"
Hắn cảm giác bản thân đã thấy qua cảnh này ở đâu đó rồi!
Bích Liên thiên tôn lặng lẽ đảo mắt sang bên cạnh.
Nhạc Vân Đức cũng kịp phản ứng, hét lớn: "Lão rùa này, thừa dịp ta không để ý bất ngờ đánh ta!"
Nói xong, Nhạc Vân Đức cũng tiến lên, ôm lấy bắp đùi của Thẩm Thiên nói: "Sư đệ! Sư huynh quá thê thảm, bị lão rùa này khi dễ."
"Sư đệ hãy cho huynh vài viên đan dược. Khi sức mạnh của huynh tăng lên sẽ dạy cho lão rùa này một trận thật tốt!"
Bạch Đế: "..."
"Tên Bàn Tử chết tiệt này dám đoạt mối làm ăn của bản đế?"
"Ăn một đòn Bá Vương Thần Quyền của ta đi!"
Nhạc Vân Đức nhảy lên, hét lớn: "Lão rùa ngươi đừng giả bộ nữa, chờ đạo gia ta uống đan dược xong, coi ta treo ngược ngươi lên búa đánh!"
Sư đệ Thẩm Thiên đã trở lại, trong lòng đạo gia ta có thêm sức mạnh, chốc nữa ta sẽ hầm ngươi.
Đương nhiên, trước hết vẫn phải lấy viên đan dược đó!
Cưỡng ép xong, Nhạc Vân Đức lập tức quay người lại, dự định ôm bắp đùi của Thẩm Thiên để cầu đan dược.
Bạch Đế ở bên cạnh cũng vậy, một người một rùa một trước một sau chạy đi về phía bắp đùi của Thẩm Thiên.
Khóe miệng của Thẩm Thiên giật giật, không nhịn được muốn đá bay hai người này ra ngoài.
Nhưng may là Thần Tiêu thánh chủ và Bích Liên thiên tôn ra tay trước.
Bọn họ một người một thủ pháp bắt gà, xách Nhạc Vân Đức và Bạch Đế trở lại.
"Hai người các ngươi đúng là vứt hết mặt mũi của lão đạo!"
Bích Liên thiên tôn không khỏi lắc đầu, lão không nhớ trước đây lão cũng từng bị Thần Tiêu thánh chủ xách về giống vậy.
Bị bắt khi vận mệnh ở sau lưng, cả Bạch Đễ lẫn Nhạc Vân Đức đều không thoát ra được.
Nhưng trong miệng bọn họ vẫn hét lớn: "Chúng ta chỉ muốn nếm thử mùi vị, nếm một chút thôi!"
Phương Thường lẩm bẩm: "Tại sao ta cảm giác câu nói này rất quen thuộc vậy?"
Thẩm Thiên: "..."
Mọi người: "..."
Bích Liên thiên tôn càng đen mặt hơn!
...
Đùng đùng!
Tiếng nổ vang trong thiên địa, uy thế cường đại lấp đầy trời cao!
Vòm trời lấp lánh với ánh sáng mờ ảo vô tận, quang mang rực rỡ như ánh nắng mặt trời, bao phủ toàn bộ thiên địa!
Một bóng dáng khổng lồ tỏa ra quang mang sáng rực, nhanh chóng đổ xuống phía dưới, uy thế nặng nề giống như mãnh hổ xuống núi.
Ầm!
Bụi bay bốn phía.
Mọi người nhìn xung quanh thấy một con Bạch Hổ to lớn xuất hiện bên trong thánh địa.
Đó là một con Bạch Hổ cao khoảng nghìn trượng, tràn ngập ánh sáng vàng rực rỡ, màu vàng như được đổ bê tông vô cùng đẹp mắt.
Chủ yếu nhất vẫn là hơi thở của con Bạch Hổ này có thể so sánh với cường giả thiên tôn cảnh.
"Đây là cái gì?"
Đám người Phương Thường tỏ vẻ cảnh giác, lập tức sẵn sàng trận địa đợi quân địch.
Nếu không phải ở đây là Thần Tiêu thánh địa thì thậm chí bọn họ còn cho là do Nam Cương yêu tộc xâm lấn.
Ngược lại, Thẩm Thiên giật giật khóe miệng, nhìn về Bạch Hổ: "Transformer cũng xuyên không sao?"