Chương 751: Người đặt nền móng cho robot tiên đạo: Tần Vân Địch! (1)
Bạch Đế biến thành một cái bóng màu vàng, đuổi sát theo phía sau mông của Nhạc Vân Đức.
Y hét lớn: "Đạo sĩ mập dám đoạt quan tài của bản đế, còn không giao ra đây nhanh!"
Nhạc Vân Đức chạy trốn điên cuồng, tình trạng có chút thảm hại: :"Quan tài kia là di vật văn hóa mà đạo gia khảo cổ tìm được, ai nói đó là của ngươi?"
"Nếu không người kêu thử một tiếng xem nó có đáp lại ngươi không?"
Bạch Đế nghe vậy vô cùng tức giận: "Không có bản đế thì tên Bàn Tử chết tiệt nhà ngươi có được nhiều đồ như vậy sao?"
Nhạc Vân Đức phản bác lại: "Không có đạo gia thì lão rùa nhà ngươi có muốn lấy cũng không lấy được đó?"
Nói xong, Nhạc Vân Đức lấy từng món bảo vật một, đập về phía Bạch Đế!
Mỗi một món pháp khí đều tràn đầy ánh sáng, nhìn qua là biết không phải vật phẩm bình thường mà là linh khí cực phẩm.
...
Thấy Nhạc Vân Đức còn giấu diếm nhiều bảo vật như vậy, Bạch Đế càng tức giận hơn nữa.
"Khá lắm Bàn Tử chết tiệt, không hề phúc hậu chút nào, thế mà còn giấu nhiều bảo bối như vậy!"
"Dám lấy đen ăn đen, bản đế cắn cho ngươi chết!"
Tốc độ của Bạch Đế nhanh hơn, tỏa kim quang rực rỡ, y cắn một phát vào trên mông của Nhạc Vân Đức!
Nhạc Vân Đức nhảy dựng lên: "Vô lượng thiên tôn này, lão rùa ngươi thuộc giống chó hay sao? Còn dám cắn gia nữa?"
Trên mông của Nhạc Vân Đức tỏa hào quang sáng chói, pháp tắc lượn quanh, rõ ràng có bảo vật bảo vệ mông nên vẫn chưa bị thương thật.
Điều này cũng đủ chứng minh sức mạnh của Nhạc Vân Đức không hề đơn giản!
Phải biết rằng Bạch Đế là rùa tia chớp trong hư không và đã từng là cường giả đứng đầu.
Tuy là Niết Bàn trùng tu, trở lại sức mạnh thiên tôn nhưng cũng không phải là thiên tôn tầm thường như mọi người nghĩ.
Nhưng Nhạc Vân Đức chỉ chịu chút tổn thất nhỏ ở trong tay Bạch Đế, điều này đủ chứng minh hắn ta cũng coi như là cường giả thiên tôn.
Bất quá, tuy là Nhạc Vân Đức không sao nhưng quần của hắn ta vẫn không đỡ được một phát cắn này của Bạch Đế.
Lại nữa!
Đạo bào của Nhạc Vân Đức bị xé rách thẳng tay tạo thành một lổ thủng lớn trong nháy mắt, lộ ra chiếc quần cộc lớn màu đỏ.
Lắc bên này một cái, bên kia một cái, quá cá tính quá hút hồn!
Đông đảo đệ tử Thần Tiêu đứng xem náo nhiệt xung quanh, nhìn thấy chiếc quần cộc lớn màu đỏ kia thì đều phì cười.
Đương nhiên cũng chỉ dám cười trộm thôi.
Tốt xấu gì Nhạc Vân Đức cũng là người tiền nhiệm Thần Tiêu thánh tử trước trước trước trước, vẫn phải để dành cho hắn ta chút mặt mũi.
Đạo sĩ mập sắc mặt tối đen, khóe miệng giật giật không ngừng: “Cái gì mà vô lượng thiên tôn, đạo gia đã mất hết mặt mũi, sau này làm sao có thể đối mặt với nữ đệ tử Thần Tiêu nữa đây!"
Câu nói kia gọi là gì, cái chết từ trong tâm hồn!
Nhạc Vân Đức cảm giác cái chết xã hội của hắn ta không còn xa.
Nhưng Bạch Đế vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục thúc giục bộ Điện Quang Thần Ảnh phóng về phía Nhạc Vân Đức.
Nhạc Vân Đức tức giận đến đỉnh điểm, hét gào: "Lão rùa kia dám cắn đạo gia ư, đạo gia ta đập bể ngươi!"
"Á!"
"Không muốn, không muốn nha!"
"Nhẹ, nhẹ một chút, không thể cắn chỗ đó!"
"Á!"
Trong phút chốc, đạo bào của Nhạc Vân Đức đã bị xé rách, vết cắn trên khắp cơ thể, thê thảm!
...
Đùng đùng!
Đột nhiên hư không uốn éo, quang mang tỏa rực rỡ!
Hành lang hư không chọc thủng hư vô, một vài bóng dáng xuất hiện.
Đó là đoàn người của Thần Tiêu thánh chủ và Thẩm Thiên.
Sau khi tu vi của mọi người đột phá thì Thần Tiêu thánh chủ đã xây dựng một thông đạo trong hư không, đưa mọi người trở về.
Tất nhiên là Linh Lung đế cơ cũng sống chết năn nỉ đi cùng.
Suy nghĩ của nàng ta rất đơn giản: Thẩm Thiên ca ca ở đâu thì bản đế cơ sẽ đi theo đó!
Đối với lần này, đương nhiên Trương Vân Hi ra sức phản đối.
Tuy nhiên thế lực của hai người tương đương nhau, không ai nhường nhịn ai, nhưng cũng không thể nghĩ ra lý do nào khác.
Dọc theo đường đi, cả hai nàng chỉ đấu võ mồm với nhau chứ không hề ẩu đả.
Sau khi xuất hiện trước mặt mọi người, có một vài Thần Tiêu đệ tử nhận ra, trên mặt vô cùng mừng rỡ, tỏ vẻ sùng bái thầm chí còn có một số đệ tử rơi nước mắt.
"Thánh chủ và mọi người đã trở lại!"
"Còn có cả thánh tử sư huynh!!!"
"Thánh tử sư huynh trở về bình an, đúng là hỷ sự lớn của Thần Tiêu!"
"Hơn một tháng trôi qua, thánh tử sư huynh xả thân quên mình cuối cùng cũng trở về bình an, đúng là được ông trời phù hộ!"
"Dựa theo thuyết pháp của Quế bá, là do Lan Phi nương nương phù hộ."
...
Trong nhất thời, toàn bộ Thần Tiêu Thánh Địa trở nên xôn xao.
Sau khi đám người của Thẩm Thiên đi ra ngoài thì đều sửng sốt khi thấy cảnh tượng trước mắt này.
Bạch Đế vẫn đuổi theo cắn Nhạc Vân Đức, Nhạc Vân Đức vẫn mạnh mẽ đánh trả, thúc giục lôi đình lực ngưng tụ ra một con thần chó màu vàng, bổ nhào về phía Bạch Đế.
Sau đó, Bạch Đế dùng Bá Vương Thần Quyền, thẳng tay đánh bể con chó màu vàng lớn kia.
Khí phách bá vương tràn ngập trời cao!!!
Bạch Đế từ từ thu hồi nắm đấm, cười lạnh: "Cái này? Bàn Tử nhỏ, lôi pháp của ngươi không xong rồi nha!"
Tiên Quang bên ngoài cơ thể Thần Tiêu thánh chủ hơi dao động, có chút không chịu nổi.
Ông phất tay áo bào, hoàn toàn tách hai người ra xa nhau.
Nhìn thấy Thần Tiêu thánh chủ ra tay, một người một rùa cuối cùng cũng có phản ứng, không tiếp tục ồn ào thêm nữa.
Không còn cách nào khác, náo loạn nữa sẽ bị trấn áp, không tốt chút nào.
Cái này không phải là sợ hãi mà là từ tận trong lòng.
...
Sau khi Nhạc Vân Đức nhìn thấy Thần Tiêu thánh chủ thì vô cùng vui vẻ, vội vàng chạy đến.
Vẻ mặt hắn ta thay đổi, rên rỉ nói: "Sư tôn, ngài phải làm chủ cho ta."
"Con rùa lông trắng kia không nói lý lẽ, ỷ lớn hiếp nhỏ, lợi dụng lúc không để ý mà đánh lén, ta chỉ là một thanh niên mấy trăm tuổi thôi mà!"