Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận

Chương 76: Hắn phá được thuật dịch dung của ta (1)

Chương 76: Hắn phá được thuật dịch dung của ta (1)
...
“Thật thần kỳ, linh lực của ta đã được tăng thêm đặc tính lôi đình.”
Tống chưởng quầy phát ra một tiếng kêu kinh ngạc.
Ông ta vừa thử phóng ra một tia linh lực, quanh quẩn trên đầu ngón tay.
Trên đầu ngón tay ông ta lúc này xuất hiện từng tia điện quang màu bạc.
Tia điện quang màu bạc kia không ngừng lấp lóe nhảy nhót, hết sức sáng chói.
Nhìn thấy cảnh này, ngay cả Thẩm Thiên cũng ngẩn người.
Suýt chút nữa đã kích động đến mức hát lên.
“Ta cũng phải thử xem!”
Hùng Mãnh hét lớn một tiếng, linh khí toàn thân bộc phát.
Lôi đình màu trắng lập tức quấn quanh người hắn ta khiến hắn ta giống như một con gấu trắng lớn.
Quế công công và Tần Cao nhìn nhau một cái, cũng đều ngưng tụ linh lực.
Hai hư ảnh ma quỳ màu đỏ dâng lên sau lưng hai người, tản ra khí tức quỷ quyệt.
Có điều lúc này xung quanh hư ảnh ma quỳ lượn lờ từng tia điện quang màu tím xanh,
Điện quang này không to lớn hùng vĩ như điện quan trắng, thậm chí nhìn còn có vẻ thâm trầm.
Quế công công như có điều suy nghĩ, đột nhiên thi triển ra thân pháp Quỳ Hoa.
Trong chốc lát, một hư ảnh màu tím đỏ hiện lên.
Quế công công đã xuất hiện cách đó hơn mấy trượng.
Trên mặt ông tràn đầy chấn động: “Tốc độ của ta, lại tăng lên gấp đôi!”
Không ngờ Điện hạ tùy tiện chọn một viên linh khoáng thạch mà đã mở ra chí bảo.
Cuối cùng số của Điện hạ đã may mắn hơn rồi, nếu Lan Phi nương nương dưới suối vàng có biết nhất định sẽ mỉm cười chốn cửu tuyền!
Ở một nơi khác.
Tống Chưởng quầy nhìn điện quang đang nhảy nhót trên đầu ngón tay mình, lại nhìn sang Thẩm Thiên.
Tia sáng trong mắt ông ta chưa từng nóng rực đến như vậy.
“Tiên sư, ngài đã sớm dự liệu được kết quả này.”
Sớm dự liệu được kết quả này à?
Đương nhiên là không thể dự liệu được.
...
Năng lực của Thẩm Thiên hiện tại chỉ có thể nhìn thấy cơ duyên của đối phương dưới góc nhìn Thượng Đế.
Nếu vì có sự nhúng tay tham gia của mình mà xảy ra biến cố thì Thẩm Thiên không thể nhìn thấy.
Chẳng hạn như Quế công công được Thẩm Thiên ban cho “Hướng Nhật Ma Điển”, đây đương nhiên là cơ duyên to lớn.
Nhưng Thẩm Thiên không cách nào nhìn thấy trước được hình ảnh mình ban Hướng Nhật Ma Điển cho ông.
Vì tương lai có vô số hướng đi, Thẩm Thiên chỉ là một biến số trong số đó.
Vì một suy nghĩ của hắn nên sản sinh ra những cơ duyên kia.
Bản thân hắn dĩ nhiên không thể nào dự đoán được trước.
...
Trước đây Thẩm Thiên không nhìn thấy được cơ duyên trên đầu nhóm Tống Chưởng quầy.
Vậy nếu dựa theo phát triển của kịch bản ban đầu, họ không thể nào có được bản nguyên Thần Lôi.
Có điều vì hiệu ứng hồ điệp nên kết quả này đã bị thay đổi.
Loại cơ duyên nằm ngoài định mức vì Thẩm Thiên nên sản sinh ra này, hắn không cách nào dự đoán được.
Nhưng cơ hội tốt như vậy, hắn sẽ nói không dự đoán được sao?
Thẩm Thiên cười sờ lên hai hàng ria mép của mình: “Ngươi đoán đi.”
Lời của Thẩm Thiên lập tức khiến tia sùng bái trong mắt Tống Chưởng quầy càng thêm nồng đậm.
Quuar nhiên chỉ cần kiên định “ôm đùi Tiên sư” không dao động là được.
Tiên sư lão nhân gia chắc chắn sẽ không bạc đãi lão hủ!
May là ban đầu khi đánh cược với nha đầu kia, lão hủ không hề sợ hãi lùi bước.
Nếu không sao có thể có được bản nguyên Thần Lôi này?
Ồ, nha đầu kia đi đâu rồi?
...
Tống Chưởng quầy hơi sững sờ: “Tiên sư, nha đầu kia đâu!”
Khóe miệng Thẩm Thiên khẽ nhếch lên: “Nha đầu? Tống Chưởng quầy ông cũng gan thật đấy.”
Tống Chưởng quầy nói: “Dám chất vấn lựa chọn của Tiên sư, con nha đầu vắt mũi chưa sạch này có lai lịch gì?”
Trên mặt Thẩm Thiên lộ nụ cười xấu xa: “Nàng ta là Thánh nữ Thần Tiêu Thánh địa, Trương Vân Hi.”
Thẩm Thiên vừa nói dứt lời, Tống Chưởng quầy đã trợn trắng mắt ngồi liệt trên mặt đất.
Tiên sư lão thiên gia của ta ơi, nha đầu kia là Thần Tiêu Thánh nữ?
Tiên sư vô lượng ơi, lão hủ hơi choáng váng đầu óc rồi!
Tống Chưởng quầy mặt mày u oán nhìn Thẩm Thiên: “Tiên sư, lão hủ vì giữ gìn tôn nghiêm của ngài nên mới mạnh miệng với Thánh nữ đại nhân.”
“Ngài... ngài không bỏ mặc lão hủ đấy chứ!”
Thẩm Thiên nhìn Tống Chưởng quầy sắp khóc tới nơi mà dở khóc dở cười.
Hắn cười nói: “Yên tâm đi! Nể tình ta, nàng sẽ không làm khó ngươi.”
Theo Thẩm Thiên thấy, Trương Vân Hi không phải dạng người bụng dạ hẹp hòi.
Hơn nữa lần này mở được Thần Tiêu Long Hổ bội ở Thiên Linh Hiên là việc đại hỷ của Thần Tiêu Thánh địa trong vạn năm qua.
Có chuyện lớn này, còn ai rảnh mà để ý đến một Tống Chưởng quầy nhỏ nhoi này nữa!
Có điều vốn Tống Chưởng quầy mở thạch thì có thể được chia mười phần trăm lợi nhuận.
Lần này, chắc phải gác sang một bên rồi.
Nếu ông ta đến Thần Tiêu Thánh địa đòi chưa hẳn không chiếm được một chút cơ duyên.
Vấn đề là, ông ta có dám đi không?
...
Nể mặt Tiên sư, nàng ta sẽ không làm khó lão hủ?
Thẩm Thiên thuận miệng xác nhận, lại làm cho Tống Chưởng quầy trong lòng càng thêm kính sợ.
Không hổ là tiên sư đại nhân, có thể bãi bình được cả Thần Tiêu Thánh nữ.
Hơn nữa, ngay cả Thần Tiêu Thánh nữ còn phải nể mặt Tiên sư đại nhân.
Tống Chưởng quầy đột nhiên nhớ ra.
Trước đó lúc đánh cược với Thánh nữ đại nhân, nàng ta nói nếu mở được gì cũng sẽ tặng không cho Tiên sư.
Cho nên trước đó Thánh nữ đại nhân cố ý nịnh nọt Tiên sư đại nhân sao?
Ơ, hẳn là địa vị của Tiên sư cao hơn Thánh nữ đại nhân chứ?
Trong lòng Tống Chưởng quầy không phải chấn động.
Đường đường là Thánh nữ Thánh địa mà cũng muốn cướp bát cơm của họ sao?
Thế này thì đúng là quá không cho người ta con đường sống!
...
Nghĩ tới đây, Tống Chưởng quầy cảm thấy mình không thể đợi thêm nữa.
Ông ta vốn định thẩm vấn tên tiểu tử giả mạo Tiên sư cho rõ ràng rồi mới giao cho Tiên sư.
Giờ xem ra phải nịnh nọt Tiên sư sớm một chút.
Nếu không ngay cả Thánh nữ còn đến cướp bát cơm thì ông ta còn chỗ nào chen chân nữa?
Nghĩ tới đây, Tống chưởng quỹ vội vàng nói: “Tiên sư, lão hủ có chuyện muốn nói với ngài.”
Tống Chưởng quầy kéo Thẩm Thiên sang một bên, thần bí bí nói: “Tiên sư, lão hủ bắt được một tên nhóc giả mạo ngài.”
Giả mạo ta?
Thẩm Thiên sửng sốt, bổn Điện hạ mới giả mạo Tiên sư vài ngày mà.
Giờ cũng có người giả mạo bổn Điện hạ giả mạo Tiên sư sao?
Tốc độ sao chép của giới Tu tiên nhanh đến thế à?
Tống Chưởng quầy móc từ trong ngực ra một tấm lệnh bài, đưa cho Thẩm Thiên: “Tiên sư ngài nhìn đi.”
Thẩm Thiên nhận lệnh bài, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng đặc sắc.
Hắn nhẹ nhàng ho khan hai tiếng: “Lệnh bài này là?”
Tống Chưởng quầy quỹ hừ lạnh nói: “Đây là của tên mạo nhận ngài, hắn ta còn dám xưng là Thẩm Ngạo, Lục hoàng tử nước Đại Viêm.”
Thẩm Thiên chột dạ nói: “Hắn giả mạo Lục hoàng tử Thẩm Ngạo thì liên quan gì tới Thẩm Ngạo Thiên ta?”
...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất