Chương 77: Hắn phá được thuật dịch dung của ta (2)
Tống Chưởng quầy ngẩn người, hắn ta khẽ giọng nói: “Tiên sư không tiện để lộ thân phận sao?”
Khóe miệng Thẩm Thiên hơi giật giật: “Tống Chưởng quầy, ông chưa từng nghĩ Thẩm Ngạo này... có thể là thật à?”
Tống Chưởng quầy cười nói: “Tiên sư ngài nói đùa, thằng con bất hiếu nhà ta nói ta biết rồi.”
“Trước kia ngài nhìn thấy thằng con bất hiếu kia vô lễ với Linh Nhi cô nương nên giáo huấn một trận.”
“Cũng chính vì vậy mà tiểu tử kia đã may mắn biết được thân phận thật sự của Tiên sư ngài.”
“Nếu ngài đã ở đây, Thẩm Ngạo kia sao có thể là thật được cơ chứ!”
Thẩm Thiên nghe thấy lời của Tống Chưởng quầy trong lòng sợ đến ngây người.
Sao có thể như vậy, ông ta có thể nhìn thấu thuật dịch dung của bổn Điện hạ sao?
Bỗng nhiên, Thẩm Thiên nhìn sang Quế công công và Tần Cao ở bên cạnh.
Trong lòng Thẩm Thiên lập tức hiểu ra, hắn thầm kêu thất sách: Thì ra là thế.
Hẳn là dẫn theo Quế bá và Tần Cao bên người nên mới làm bại lộ thân phận của ta.
Chủ quan quá, lúc trước người đánh con trai Tống Chưởng quầy là Quế bá.
Nhìn thấy Quế bá đi theo sau lưng ta, sao Tống thiếu chưởng quầy lại không nảy sinh liên tưởng được cơ chứ.
Cộng thêm dung nhan bổn Điện hạ xuất chúng, dù đã dán râu ria dịch dung nhưng vẫn chẳng hề xấu đi chút nào, vẫn bắt mắt như hạc giữa bầy gà.
Chính vì vậy Tống thiếu chưởng quầy mới nhận định bổn Điện hạ là Thẩm Ngạo.
Vậy thì cũng khó trách!
...
Nghĩ tới đây, Thẩm Thiên không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.
Đây chẳng phải Lý Quỳ giả gặp Lý Quỳ thật sao!
Và lần này Thẩm Thiên còn không thể xoay người rời đi.
Dù sao tên tiểu tử Thẩm Ngạo này chung quy cũng là ca ca hắn.
Lúc trước khi thả Tần Cao cũng là đủ nể tình rồi.
Nếu Thẩm Thiên quay người đi thẳng một mạch, vậy cũng quá không coi trọng huynh đệ.
Huống hồ Tống Chưởng quầy đã nhận định Thẩm Ngạo là giả, lỡ như dùng cách giết hắn ta để xử lý thì sao?
Nghĩ tới đây, Thẩm Thiên quyết định vẫn nên đi thăm tên này trước đã!
Nếu bị Tống Chưởng quầy bắt được cũng là Thẩm Ngạo giả, vậy thì không cần phải nói, bổn Điện hạ sẽ bỏ mặc làm lơ tiếp.
Nếu thật sự là Lục ca bị bắt...
Haizz, đau đầu quá!
...
“Tống chưởng quầy, ngươi dẫn ta đi gặp tiểu tử kia!”
Hắn xoay người dặn Quế công công đừng theo cùng, tránh bị Thẩm Ngạo nhận ra.
Thẩm Thiên hơi chột dạ đi theo Tống Chưởng quầy ra khỏi mật thất.
Thẩm Thiên sờ sờ hai chòm râu nơi khóe miệng, vẫn cảm thấy hơi không yên lòng.
Trước đó nếu đã bị Tống thiếu chưởng quầy nhận ra, mặc dù là vì Quế bá ở cạnh nhưng vẫn có thể chứng tỏ, sự anh tuấn đẹp trai của bổn Điện hạ trên căn bản không thể dùng cách dịch dung để che giấu hoàn toàn.
Haizz, phải làm sao đây!
Khó quá đi!
Đột nhiên, trong lòng Thẩm Thiên nảy ra một ý định.
Hắn đeo mặt nạ lông phượng Trương Vân Hi để lại lên mặt.
Kích thước thật sự rất phù hợp mà còn có một mùi thơm nhè nhẹ.
Ừm, lần này mặt bổn Điện hạ đã được mặt nạ che rồi.
Có lẽ sẽ không bị Lục ca nhận ra thân phận đâu!
Hắn đeo mặt nạ lên, lấy tấm gương ra nhìn thử.
Thẩm Thiên thầm tán thưởng, đúng là thuật dịch dung hoàn mỹ!
Hắn đi theo Tống Chưởng quầy đến mật thất của Thiên Linh Hiên.
Cửa mật thất mở ra, Tống thiếu chưởng quầy đang tựa vào tường ngủ gà ngủ gật.
Dấu tay và những mụn đỏ trên mặt Thẩm Ngạo hình như còn nhiều hơn trước đây.
Thẩm Thiên nhìn thấy Thẩm Ngạo bị trói gô trên giá chữ thập, vô cùng thê thảm.
Khóe miệng hắn hơi giật giật: “Sịt, các ngươi đánh vào mặt à!”
...
Thẩm Thiên vừa dứt lời thì thấy Thẩm Ngạo vốn đang mặt ủ mày chau, đôi mắt chợt sáng lên.
Hắn ta đột nhiên nhìn về phía Thẩm Thiên, trong mắt mang theo ba phần kiêng kị và bảy phần sợ hãi.
“Giọng này nghe quen quá.”
“Ồ, chẳng lẽ là ngươi?”
“Thập tam đệ?”
...
Đậu đen rau muống, thế mà cũng nghe ra được sao?
Sau lưng Thẩm Thiên lạnh toát, cả người chấn động!
Hắn vội vàng lắc đầu: “Không phải, không phải ta, đừng có nói mò.”
Thẩm Ngạo nhìn chằm chằm Thẩm Thiên, tia sợ hãi trong mắt hắn ta càng thêm nồng đậm.
Bổn Điện hạ nói rồi mà!
Sao mà mình lại xui xẻo vậy chứ!
Vừa đến Vạn Linh viên đã bị bắt một cách khó hiểu.
Đã vậy còn gặp tên xui xẻo Thập tam đệ này cũng đang ở Vạn Linh viên!
Sớm biết vậy, bổn Điện hạ đã không tới đây rồi!
Đúng là tai bay vạ gió mà!
Thẩm Ngạo dò xét Thẩm Thiên một lượt, cười khổ nói: “Thập tam đệ, đừng làm rộn.”
“Ngươi nhìn đôi giày mình đang mang đi, đó là đồ đặc chế của hoàng thất đấy.”
Thẩm Thiên ngẩn người, hắn cúi đầu nhìn kỹ.
Quả nhiên, chân mình đâng mang một đôi giày lụa đen chỉ vàng.
Trên đôi giày đó còn khảm một viên ngọc bội màu xanh, bên trên khắc “Thập Tam”.
...
Chậc, Lục ca đúng là Lục ca.
Không hổ là thiên tài trong năm khó gặp của nước Đại Viêm.
Mặt hắn ta đã sưng đến mức sắp không nhìn thấy mắt rồi mà ánh mắt vẫn còn tinh tường đến thế.
Trong lòng Thẩm Thiên vô cùng bội phục nhưng những lời nói dối kia tuyệt đối không thể nào để lộ được.
Hắn hạ giọng, chậm rãi đi về phía Thẩm Ngạo: “Ta không hiểu ngươi đang nói gì!”
“Ngừng! Không sao, không hiểu không sao, ngươi đứng ở đó nói chuyện tiện hơn.”
Thẩm Ngạo vội vàng nói: “Vi huynh hiểu rồi, ngươi không phải Thập tam đệ.”
“Ngươi là một sát thủ không có tình cảm, đúng không?”
Thẩm Ngạo bất đắc dĩ nói: “Huynh đệ ngươi nói đi, ngươi bắt cóc vi huynh làm gì?”
“Vi huynh thứ nhất trước nay chưa từng có ý định tranh đoạt hoàng vị, thứ hai cũng chưa từng chèn ép ngươi.”
“Huống chi cho dù ngươi giết vi huynh thì cũng không có bất kỳ lợi ích gì cho huynh đệ ngươi!”
Thẩm Ngạo tận tình khuyên bảo, giờ khắc này bản năng ham sống của hắn ta mạnh chưa từng có.
Hắn ta hận không thể lập tức biến mất ngay tại chỗ, rời đi càng xa càng tốt.
Sau này hắn ta sẽ không tới nơi quỷ quái này nữa!
Đúng là, cũng trách bản thân bổn Điện hạ.
Trước đó đã biết bản thân mình gián tiếp tiếp xúc Thập tam đệ rồi, vì sao còn muốn xuất cung?
Giờ thì hay rồi, không phải là gián tiếp tiếp xúc nữa mà là mặt đối mặt trực tiếp rồi.
Sao bỗng nhiên hắn ta có cảm giác mình sẽ không thể nào ra khỏi gian phòng này vậy!
...
Thẩm Thiên nhìn vẻ mặt sợ hãi của Lục hoàng tử Thẩm Ngạo, thở dài bất đắc dĩ.
Lục ca này coi bổn Điện hạ là thằng ngu à?
Ngươi mở miệng nói tin ta không phải Thập tam đệ, kết quả lại mở miệng gọi huynh đệ.
Điều này chứng tỏ ngươi đã nhìn thấu thuật dịch dung bản thăng cấp của bổn Điện hạ.
Ngươi bảo làm sao ta có thể yên tâm thả ngươi đi chứ?
Lỡ sau khi ngươi được cứu, trong lòng còn ghi hận ủ mưu ám toán bổn Điện hạ thì phải làm sao?
Mặc dù giờ trên đỉnh đầu bổn Điện hạ đã xanh rồi, không còn xui xẻo cực độ như trước nữa nhưng, không sợ bị trộm, chỉ sợ bị trộm rình rập!
Có một thiên tài xanh pha đỏ như Thẩm Ngạo ghi hận, trong lòng Thẩm Thiên sẽ luôn cảm thấy không yên.
...