Chương 779: Hỗn Độn Bổ Thiên Đan tự uống không sướng sao? (4)
Nhưng vẫn có người không kìm nén được, đưa thù lao cho Bích Liên Thiên tôn.
Dù sao Hỗn Độn Bổ Thiên Đan cũng quá mức hấp dẫn khiến cho không ai có thể từ chối được.
Sau đó, khụ khụ, không có sau đó!
Tất cả đều như đá chìm đáy biển.
Những tên đáng thương kia cuối cùng còn chẳng nhìn thấy được cả cái bóng của Bích Liên Thiên tôn!
Cuối cùng Thần Tiêu Thánh chủ đành ra mặt, giải quyết sự cố.
Điều này cũng khiến thanh danh của Bích Liên càng tệ hơn.
Nghi thức kế nhiệm Thánh tử kết thúc, yến hội bắt đầu như bình thường.
Thẩm Thiên đứng bên cạnh Thần Tiêu Thánh chủ: “Sư tôn, hôm qua Hỗn Độn Bổ Thiên Đan đấu giá như thế nào?”
Thẩm Thiên hơi nghi hoặc, hắn phát hiện người chung quanh đều đang ngó chừng mình.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Tuy dáng dấp bổn Thánh tử đẹp trai nhưng cũng không cần thiết chú ý đến thế chứ!
Chẳng lẽ Hỗn Độn Bổ Thiên Đan đấu giá không được lý tưởng cho lắm?
Những người này không hài long sao?
Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài cơ thể Thần Tiêu Thánh chủ khẽ dập dờn, bình tĩnh nói: “Thiên nhi, buổi đấu giá hôm qua rất thuận lợi.”
“Bảo vật do buổi đấu giá Hỗn Độn Bổ Thiên Đan kiếm được đều thuộc về con, coi như quà Thánh địa tặng cho con.”
Giọng Thần Tiêu Thánh chủ không lớn nhưng tất cả những Thánh nhân ở đây đều nghe thấy rất rõ ràng.
Điều này cũng khiến họ không kìm được hít sâu một hơi lạnh.
Sịt!!!!
Thần Tiêu Thánh Chủ cũng thật hào phóng!
Nên biết hôm qua Hỗn Độn Bổ Thiên Đan đã tạo ra được giá trị khó có thể tưởng tượng được!
Dù sao đó cũng là những bảo vật các Thánh giả uy tín lâu năm móc hết vốn liếng mới bỏ ra được mà!
Cứ thế coi chúng như lễ vật tặng hết cho Thần Tiêu Thánh tử sao?
Hào phóng!
Hào phóng ngút trời!
Nghĩ tới đây, trong lòng vài Thánh giả manh nha những suy nghĩ.
Nếu bổn tọa có thể tạo quan hệ tốt với Thần Tiêu Thánh tử chẳng phải có thể kiếm được Hỗn Độn Bổ Thiên Đan đầu tiên sao?
Tuy đấu giá do Thánh địa tổ chức nhưng luyện đan sư lại là Thần Tiêu Thánh tử!
Dù nói thế nào thì nhà ở ven hồ cũng sẽ được hưởng ánh trăng trước!
Rất nhiều Thánh giả đều cực kỳ động lòng!
Động lòng không bằng hành động!
Có một Thánh giả đã bước lên phía trước, trong mắt lộ ra tia đau xót.
Hắn ta lấy ra một cái đỉnh nhỏ: “Thần Tiêu Thánh tử không hổ là kỳ tài ngút trời, tuổi còn trẻ đã có được thành tựu như thế, quả thật siêu phàm!”
“Đây là Thánh khí 'Dung Hỏa Đỉnh', ở trong chứa Địa Tâm Dung Hỏa vạn năm, có tác dụng lớn khi luyện đan, là Đan Đỉnh vạn năm trước Dung Hỏa Đan thánh đã sử dụng.”
“Hôm nay bổn tọa tặng tiểu hữu đỉnh này coi như hạ lễ, cũng coi như kết mối thiện duyên!”
Vị Thánh giả này tặng Thánh khí cũng lựa chọn rất tỉ mỉ.
Không chỉ để chiếm được cảm tình của Thẩm Thiên!
Mà còn hy vọng tương lai Thẩm Thiên luyện chế ra Hỗn Độn Bổ Thiên Đan có thể cân nhắc đến hắn ta đầu tiên!
Thánh giả bên cạnh thấy thế trong lòng không kìm được thầm mắng gian trá!
Đường đường là Thánh giả vì một viên đan dược mà phải đi cửa sau tặng Thánh khí?
Khốn nạn, bổn tọa khinh, chẳng thèm làm như vậy!
Nhưng sau đó khi đến lượt những người khác, họ cũng đưa hạ lễ ra trước.
Trong những hạ lễ này phần lớn đều là thánh dược cực phẩm hoặc Thánh khí.
Nói theo cách hoa mỹ của các Thánh nhân thì đều muốn kết một mối thiện duyên với Thẩm Thiên.
Còn nói chỉ là Thánh khí, không đáng nhắc tới...
Thế mới gọi là nhiệt tình!
Thẩm Thiên nhìn đống thánh khí lớn trước mặt, vẻ mặt không khỏi sững ra.
Bắt đầu từ khi nào Thánh khí lại bị mất giá đến như vậy?
Vừa tặng đã tặng cả sọt? Đúng là khiến người ta phải nghi ngờ không biết có phải hàng giả không.
Những tiền bối Thánh nhân này cũng thật là, các vị đừng có khách khí như vậy có được không?
Tặng một lúc một khoản lớn như vậy rất dễ làm người ta học thói xấu đấy!
Bổn Thánh tử nhận! Đành phải nhận vậy!
Đành phải nhận vậy???
Đại điển kế nhiệm lần này ngoài các Thánh địa lớn, các động thiên, phúc địa lớn phụ thuộc Thần Tiêu thánh địa cũng tới.
Trong đội ngũ chúc mừng Thẩm Thiên lần này có một đoàn người đến từ Thái Bạch động thiên!
Trong đội ngũ của Thái Bạch động thiên lần này có rất nhiều người quen cũ.
Thẩm Thiên cười nhạt một tiếng, chuẩn bị đi chào hỏi.
“Thần Tiêu Thánh tử đến kìa!
“Thần Tiêu Thánh tử anh tuấn quá, không được, ta si mê mất rồi...”
“Trước cứ tưởng Trường Ca sư huynh đã anh tuấn lắm rồi, nhưng so với Thần Tiêu Thánh tử....”
“A, ta sẽ không có suy nghĩ như vậy nữa đâu, Trường Ca sư huynh sao có tư cách so sánh với Thánh tử?”
Nhìn thấy Thẩm Thiên đi tới, chúng đệ tử Thái Bạch động thiên, nhất là nữ đệ tử vô cùng kích động.
Gương mặt ai nấy đều ửng hồng!
Dù sao uy danh của Thẩm Thiên lúc này hoàn toàn không kém gì Thánh nhân, thậm chí trên vài phương diện uy danh của hắn còn lớn hơn.
Nhất là tướng mạo anh tuấn này thì càng không có gì để nghi ngờ!
Giờ thậm chí có rất nhiều người bắt đầu gán cho Thẩm Thiên danh hiệu “Mỹ nam đứng đầu Đông Hoang”.
Trong nhóm người Thái Bạch động thiên đột nhiên có một bóng dáng lao ra, reo hò: “Thẩm Thiên ca ca!”
Bóng dáng này xinh xắn lanh lợi, trên đầu có bưng một chậu hoa, trong chậu có một cây hồ lô màu xanh bích rũ xuống, trông rất giống với bím tóc.
Xung quanh chậu hoa này còn có những sợi nơ chập chờn theo gió, đính trên chậu hoa.
Đúng vậy, nữ hài này chính là Lý Liên Nhi.
Nàng ta nhào vào lòng Thẩm Thiên, miệng còn tại lẩm bẩm: “Thẩm Thiên ca ca, ta rất nhớ huynh!”
Thẩm Thiên xoa đầu Lý Liên Nhi, mỉm cười nói: “Liên Nhi, đã lâu không gặp!”
“Thẩm Thiên ca ca, sao lâu như vậy rồi mà huynh chưa tới thăm Liên Nhi!”
Lý Liên Nhi ôm chặt lấy Thẩm Thiên không chịu buông tay.
Thẩm Thiên rất bất đắc dĩ, hắn vừa định nói gì đấy thì lập tức cảm thấy sau lưng hơi lành lạnh.
Một cỗ kiếm khí cực kỳ sắc bén vút lên trời không, lao thẳng về phía Thẩm Thiên, vô cùng lạnh lẽo.