Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận

Chương 80: Người đoán xem, con đã làm gì hắn?

Chương 80: Người đoán xem, con đã làm gì hắn?
...
Binh!!
“Xong, có gì đâu mà phải tranh cãi!”
“Lằng nhà lằng nhằng, đánh ngất xỉu chẳng phải không cách nào hóa giải được sao?”
Thẩm Thiên bình tĩnh thu hồi lại Tử Kim Chùy của Lôi Quang vào lại Thương Minh giới.
Thật sự không thể không nói, một chùy này hắn vung lên rất khá.
Hình như trong nháy mắt đó, bổn Điện hạ được Lôi Thần phụ thể!
Xúc cảm và cảm giác đánh, mọe nó đều rất đã!
Phụ tử Tống Chưởng quầy nhìn Thẩm Ngạo đôi mắt trắng dã, đầu còn bốc lên lôi quang liền hai mặt nhìn nhau, thầm nói Tiên sư không hổ là Tiên sư.
Mở miệng một tiếng huynh đệ, một búa đánh ngay huynh đệ, xử lý rất gọn gàng!
Nhưng mà sau ót đã ăn một búa như vậy rồi thì có cần tiếp tục uống Đoạn Ức đan nữa không?
Được rồi, để cho an toàn, vẫn nên cho uống một viên vậy!
Tống Chưởng quầy bóp miệng Thẩm Ngạo nhét một viên Đoạn Ức đan vào.
Thẩm Thiên khẽ gật đầu: “Các ngươi nói hôm nay Lục ca vừa mới tới Vạn Linh viên.”
“Một viên Đoạn Ức đan đó khiến huynh ấy quên chuyện hôm nay là đủ rồi.”
“Nhưng dấu tay và mấy cục u trên đầu huynh ấy thì hơi khó giải quyết đấy.”
Thẩm Thiên ngẫm nghĩ, móc từ trong ngực ra bình Hồi Xuân đan trước kia Thẩm Ngạo tặng cho hắn.
Quả nhiên, giới Tu tiên luôn chú trọng nhân quả báo ứng: Lấy đồ huynh cho dùng cho huynh.
...
Một viên Hồi Xuân Đan vào trong bụng Thẩm Ngạo, Thẩm Thiên có thể thấy rõ khí sắc của Thẩm Ngạo đang khôi phục.
Gương mặt vốn đầy dấu tay kia nhanh chóng hết sưng.
“Còn thất thần làm gì, mau đưa huynh ấy đi đi!”
Thẩm Thiên bất đắc dĩ nói: “Việc hôm nay cứ coi như chưa từng xảy ra.”
Tống Chưởng quầy vội vàng gật đầu: “Lão hủ hiểu, đều do lão hủ không biết dạy con, khiến Tiên sư khó xử.”
“Tiên sư cứ yên tâm, đợi xử lý xong Lục hoàng tử điện hạ, lão hủ nhất định sẽ nghiêm túc giáo huấn tên khốn này.”
“Sau đó cho tên khốn này uống một viên Đoạn Ức đan, đảm bảo chuyện hôm nay sẽ không có người thứ ba biết!”
Tống thiếu chưởng quầy: “Con...”
Lông mày Tống Chưởng quầy dựng đứng: “Con cái gì mà con, đây vốn là họa ngươi gây ra đấy!”
“Nếu không tại ngươi, sao Tiên sư có thể bất đắc dĩ ra tay với thân ca ca của mình?”
“Tiên sư hy sinh vì tín đồ như vậy, lẽ nào ngươi không nên chịu trận đòn này à?”
Tống thiếu chưởng quầy luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Nhi tử nên chịu.”
Tống Chưởng quầy lại hừ lạnh nói: “Chuyện hôm nay liên quan đến danh dự Tiên sư, thêm một người biết là thêm một phần nguy hiểm.”
“Vi phụ làm ăn nhiều năm, miệng kín như bưng, tất nhiên sẽ không có chuyện bất cẩn để lộ.”
“Nhưng miệng của ngươi thì không chặt, lỡ như không cẩn thận để lộ ra ngoài.”
“Ngươi bảo sau này Tiên sư và người huynh đệ Thẩm Ngạo Điện hạ kia sẽ nhìn mặt nhau thế nào đây?”
Tống thiếu chưởng quầy: “Phụ thân đừng nói nữa, con uống.”
...
Thẩm Thiên gật đầu: “Các ngươi xử lý Lục hoàng huynh của ta đi! Bổn Điện hạ đi trước!”
Sau khi Thẩm Thiên phân phó xong liền đi thẳng ra khỏi mật thất.
Đám Quế công công nhìn thấy Thẩm Thiên đi ra, mắt đều sáng lên.
“Điện hạ ra rồi, Tống Chưởng quầy không làm khó người chứ!”
Thẩm Thiên cười lắc đầu, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi Thiên Linh Hiên.
Quế công công và Tần Cao nhìn nhau một cái, trên mặt lộ vẻ lo lắng, không đúng!
Hai người đuổi theo Thẩm Thiên, lo lắng hỏi: “Điện hạ, có chuyện gì quan trọng sao?”
Thẩm Thiên bình tĩnh nói: “Thần Tiêu Long Hổ bội và Hỗn Nguyên Thần Lôi có can hệ trọng đại.”
“Giờ Vạn Linh viên đã thành nơi thị phi, không nên ở lâu.”
“Thu dọn một chút, đêm nay chúng ta trở về hoàng cung.”
Trên thực tế, trước đó Quế công công đã muốn nhắc nhở Thẩm Thiên.
Bản nguyên Hỗn Nguyên Thần Lôi này thật sự quá quý giá.
Cộng thêm hai ngày nay danh tiếng của Điện hạ khá lừng lẫy, đã đứng ở đầu sóng ngọn gió rồi.
Nếu ngài ấy cứ tiếp tục giúp người hữu duyên tìm linh đoạn khoáng như mấy ngày trước hấp dẫn sự chú ý, chỉ e chẳng mấy chốc sẽ có tà tu mạnh hơn cả Hắc Huyết chân nhân để mắt tới Điện hạ, âm thầm gây bất lợi.
Không ngờ lão nô còn chưa mở miệng nhắc nhở, điện hạ đã cảm nhận được điểm này.
Điện hạ quả nhiên trưởng thành, hiểu chuyện.
Lan Phi nương nương trên trời có linh, có lẽ sẽ mỉm cười chốn cửu tuyền.
Họ vội vàng trở về khách sạn thu dọn đồ đạc, ba người Thẩm Thiên rời khỏi Vạn Linh viên trong đêm.
...
Ở bên kia, phụ tử Tống Chưởng quầy đợi đêm tối mới vắng vẻ mới lén giấu Thẩm Ngạo trong một cái rương lớn, chở ra ngoài Vạn Linh viên, đặt Thẩm Ngạo dưới một cây địa thụ ngoài Vạn Linh viên xong, hai người đứng từ xa nhìn.
Mấy canh giờ sau, cuối cùng Thẩm Ngạo đã tỉnh lại.
Hắn ta mơ hồ nhìn cơ thể mình: “Ta đang ở đâu thế này?”
“Sao ta lại ở đây mà chẳng có chút ký ức nào cả, chẳng lẽ tẩu hỏa nhập ma?”
“Nhưng không phải tẩu hỏa nhập ma thì đan điền sẽ căng đau sao? Sao ta cảm thấy đan điền không sao hết? Ngược lại mặt lại tê rần giống như từng bị người ta đánh, ót còn đang hơi ong ong?”
Phụ tử Tống Chưởng quầy thấy cuối cùng Thẩm Ngạo đã tỉnh lại, hơn nữa dường như không thể nhớ được gì thì cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở phào, quay người về nhà.
...
Về đến nhà, Tống Chưởng quầy lấy một viên Đoạn Ức đan ra: “Lần này sẽ không đánh con nữa, uống thuốc đi!”
Tống thiếu chưởng quầy cảm động đến mức lệ nóng doanh tròng: “Phụ thân, phụ thân nói thật sao?”
Tống Chưởng quầy xoa đầu con trai: “Đứa nhỏ ngốc này, sao phụ thân phải lừa con?”
“Chuyện này vì con mà ra, chẳng phải phụ thân nói thế sao? Tiên sư sẽ không giận chứ?”
“Sau khi uống xong Đoạn Ức đan, con về phòng nghỉ ngơi cho tốt đi!”
Mặc dù Tống thiếu chưởng quầy cảm thấy hình như có gì đó không đúng, có điều không bị đánh là tốt rồi.
Hắn ta nhận Đoạn Ức đan, nuốt thuốc xong liền đi về phòng của mình.
Tống Chưởng quầy nhìn nhi tử rời đi, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở phào.
Nhi tử lúc nào đánh mà chả được, không cần nóng lòng nhất thời.
Giờ phải mau chóng cho nó uống Đoạn Ức đan để giải quyết phiền phức là quan trọng nhất.
...
“Cuối cùng cũng có thể thật sự ngủ ngon giấc rồi.”
Sau khi giải quyết xong tất cả mọi chuyện, Tống Chưởng quầy cảm thấy thể xác và tinh thần của mình đều lao lực quá độ.
Ông ta rửa ráy qua loa xong liền vùi đầu trên giường ngủ say.
Ngày hôm sau, Tống Chưởng quầy chậm rãi mở mắt ra.
Đập vào mắt ông là gương mặt đầy hưng phấn của Tống thiếu chưởng quầy.
“Phụ thân, sao hôm nay phụ thân ngủ nhiều vậy! Đã giữa trưa rồi đấy!”
“Phụ thân đoán hôm nay con gặp phải chuyện gì không? Con vừa gặp một thằng nhóc.”
“Tên đó đúng là không biết trời cao đất rộng, dám giả mạo Tiên sư trước mặt nhi tử!”
“Haha, nhi tử của người dù sao cũng là tín đồ từng nhận ân trạch của Tiên sư.”
“Con sao có thể trơ mắt nhìn kẻ không biết trời cao đất rộng này khinh nhờn Tiên sư?”
“Người đoán xem, nhi tử cơ trí của người đã làm gì hắn!”
Tống Chưởng quầy: “???!!!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất