Chương 79: Phụ tử tình thâm, Đoạn Ức Đan
Đạo lữ chia tay với ngươi?
Đêm hôm ấy, nước mưa lạnh băng tưới ướt trái tim ngươi?
Ngươi đau thương cùng cực, trong đầu lúc nào cũng xuất hiện hỉnh ảnh đó?
Không sao, một viên Đoạn Ức đan, tất cả những ký ức ngày hôm đó của ngươi đều sẽ bị xóa sạch.
Sư phụ, phụ mẫu, người yêu, nhi nữ bị người ta tàn nhẫn ngược sát?
Đêm hôm ấy, máu tươi nồng nặc che hết mắt ngươi?
Ngươi đau thương cùng cực, trong đầu lúc nào cũng xuất hiện hỉnh ảnh đó?
Không sao, một viên Đoạn Ức đan, tất cả những ký ức ngày hôm đó của ngươi đều sẽ bị xóa sạch.
...
Chỉ cần ghi chú kỹ lưỡng trước, ghi chép lại kết quả, sau đó uống Đoạn Ức đan là có thể quên hết những ký ức khiến ngươi đau khổ nhất.
Chỉ cần làm như vậy là có thể đề phòng gặp phải bi kịch tâm ma quấn thân trong quá trình tu tiên.
Nhà nhà đều có nỗi khó xử riêng, tuổi tác tu chân giả vượt xa người phàm, trong trăm ngàn năm dài dằng dặc kia, ai mà không trải qua vài nỗi đau khổ chứ?
Bởi vậy, Đoạn Ức đan vừa ra đời liền được các tu tiên giả săn đón.
Trong giới Tu tiên, những trường hợp tẩu hỏa nhập ma vì bị tâm qua quấy phá nhờ đó mà ít đi rất nhiều.
Đương nhiên, cũng có vài người sẽ dùng Đoạn Ức đan để làm vài chuyện kỳ quái.
Chẳng hạn vài nữ tu tà giáo rất thích cho đỉnh lô của mình uống bột phấn của Đoạn Ức đan.
Mỗi lúc trời tối đều cho đỉnh lô của mình uống tám đến mười lần.
Những nữ tu sĩ luyện tà pháp này thường sẽ tinh tiến rất nhanh.
...
Thẩm Ngạo thấy Tống Chưởng quầy và Tống thiếu chưởng quầy có vẻ đã xiêu lòng vội vàng nói:
“Thập tam đệ, ta và đệ dù sao cũng là huynh đệ ruột thịt!”
“Đệ không thể nào nhìn bọn họ mưu hại vi huynh được!”
“Chỉ cần các đệ cho bổn Điện hạ uống một viên Đoạn Ức đan sau đó đưa bổn Điện hạ đi.”
“Đợi sau khi bổn Điện hạ tỉnh lại sẽ quên sạch sẽ tất cả ký ức ngày hôm nay.”
“Như vậy, các đệ sẽ không cần lo bổn Điện hạ ghi thù nữa.”
“Không biết Thập tam đệ và hai vị hảo hán cảm thấy thế nào?”
Thẩm Ngạo lúc này đang tràn đầy ham muốn được sống.
Nói đùa à, dù sao bổn Điện hạ cũng là thiên tài năm trăm hiếm gặp của nước Đại Viêm.
Sau khi bái nhập Thái Bạch Động Thiên, thứ chờ đợi bổn Điện hạ sẽ là tương lai huy hoàng.
Sao bổn Điện hạ có thể chết ở đây, mà còn phải chết vì một hiểu nhầm oan ức nữa chứ!
Đây đúng là một câu chuyện nực cười!
...
Sau khi nghe Thẩm Ngạo tự thuật Thẩm Thiên cảm thấy khá có lý.
Căn cứ vào chủ nghĩa nhân đạo, bề ngoài là tình cảm huynh đệ, hắn quyết định giúp Lục ca nói vài câu công bằng.
“Lục hoàng huynh nói rất có đạo lý, một chút hiểu lầm nhỏ, không cần thiết phải gây chuyện ảnh hưởng đến nhân mạng.”
“Không biết có thể phiền Tống Chưởng quầy đi mua một viên Đoạn Ức đan được không?”
Tống Chưởng quầy khẽ gật đầu, móc từ trong ngực ra một cái bình nhỏ.
Ông ta nói: “Không cần mua, trên người lão hủ có Đoạn Ức đan.”
Đám người nhìn từng viên đan dược trong bình của Tống Chưởng quầy mà sợ ngây người.
Mặc dù giá của Đoạn Ức đan không phải quá mắc, ngay cả tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường cũng có thể mua được, nhưng tác dụng chủ yếu của loại đan dược này là trị liệu hồi ức đau khổ, xua tan tâm ma.
Tống Chưởng quầy lúc nào cũng mang theo một bình Đoạn Ức đan lớn trên người là định làm gì?
Ồ, nghe nói có vài tu tiên giả lầm đường lạc lối làm hái hoa tặc, trên người họ lúc nào cũng mang theo Đoạn Ức đan.
Sau khi hành sự xong, họ sẽ dùng một viên để con gái người ta sáng hôm sau ngủ dậy sẽ không nhớ được gì hết.
Chẳng lẽ Tống Chưởng quầy ngươi cũng là tên hái hoa dâm tặc?
...
Tống Chưởng quầy thấy vẻ mặt mọi người rất cổ quái liền vội vàng giải thích: “Tiên sư ngài đừng hiểu lầm.”
“Lão hủ chuẩn bị Đoạn Ức đan cho tên nhi tử không có tiền đồ của ta uống.”
“Nhi tử này của lão hủ không hiểu chuyện, động một chút lại gặp phải rắc rối bên ngoài.”
“Dưới đòn roi sinh ra hiếu tử, lão hủ thường xuyên dùng roi để giáo huấn tên tiểu tử thối này.”
Sắc mặt Tống thiếu chưởng quầy dần trở nên cổ quái: “Phụ thân từng dùng roi đánh con sao?”
“Sao con không có ấn tượng gì cả? Khốn kiếp, chẳng lẽ mỗi lần phụ thân đánh con xong liền cho con uống một viên Đoạn Ức đan để con quên đi chuyện này à?”
Trên mặt Tống thiếu chưởng quầy lộ ra vẻ bi phẫn.
Ta nói rồi mà!
Từ nhỏ đến lớn sao ta cứ thấy ngủ dậy là toàn thân đau nhức, sau đó thì chẳng thể nhớ ra gì cả.
Hỏi thử phụ thân, ông ta liền nói vì ta gây ra quá nhiều tai họa bên ngoài, bị người ta ghi thù, cho nên bị người ta đánh, giáo huấn một trận rồi ném vào nhà.
Và những tên đó đề phòng tiểu thiếu gia ta ghi hận trả thù nên sau khi đánh ta xong cố ý cho ta uống Đoạn Ức đan.
Lão già này, còn dùng đó để dạy bảo ta rằng giới Tu tiên rất tàn khốc. Đối nhân xử thế bên ngoài nhất định phải thiện chí giúp người đừng đắc tội với người, bằng không có thể bị người ta trùm bao tải đánh bất cứ lúc nào.
Hóa ra những thứ này đều do ông dệt ra sao?
Chính ông đã đánh ta à?
...
Trong lúc nhất thời, trái tim Tống thiếu chưởng quầy vỡ tan.
Thiếu chưởng quầy tức giận đến mức toàn thân giận run: “Hay lắm! Lão... phụ thân, cuối cùng phụ thân cũng nói cho con biết rồi.”
Tống Chưởng quầy nhìn Tống thiếu chưởng quầy với ánh mắt sâu kín: “Đây không phải lần đầu tiên phụ thân nói với ngươi đâu.”
“Đợi chút nữa Lục hoàng tử điện hạ uống xong một viên, ngươi cũng phải uống một viên.”
Khóe miệng Tống thiếu chưởng quầy giật giật: “Vì sao? Vì sao lại phải uống?”
“Vì sợ con không cẩn thận nói chuyện này ra sao?”
“Phụ thân yên tâm, con sẽ miệng kín như bưng!”
Tống Chưởng quầy chậm rãi lắc đầu, ánh mắt không khỏi nhìn về phía giá chữ thập và roi bên cạnh.
“Nếu không phải vì ngươi nghe nhầm thân phận Tiên sư thì đâu gây ra hiểu làm lớn như vậy?”
“Thằng khốn à, ngươi cho rằng trước khi phụ thân cho ngươi uống Đoạn Ức đan, trận đòn nên đánh kia, có thể miễn cho người sao?”
Tống thiếu chưởng quầy: “??!!”
Khốn kiếp, ông già à, ông đối xử với ta độc ác quá vậy.
Ta có phải là con trai ruột của ông không đấy?
...
Thẩm Ngạo và Thẩm Thiên nhìn màn biểu diễn của phụ tử Tống gia, hai mặt nhìn nhau.
Không thể không nói, vị Tống Chưởng quầy này cũng là một kẻ thâm hiểm!
Sau khi đánh con mình xong còn bắt con uống Đoạn Ức đan, để nhi tử tiếp nhận sự tôi luyện của xã hội từ sớm.
Không bị giày vò thì ông ta tự tạo giày vò sao?
Quả là thâm hiểm!
Thẩm Ngạo cảm thấy da đầu hơi tê tê.
Không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đối thủ đầu óc không bình thường.
Mạch suy nghĩ của Tống Chưởng quầy này, Thẩm Ngạo hoàn toàn không thể hiểu rõ được.
Hắn ta cảm thấy, mình nên uống Đoạn Ức đan sớm để mất trí nhớ sẽ tương đối an toàn hơn.
“Nếu trên người Tống Chưởng quầy đã có Đoạn Ức đan thì hãy mau cho bổn Điện hạ dùng sớm một chút!”
Tống Chưởng quầy khẽ lắc đầu: “Bình này là Đoạn Ức đan nhất giai, chỉ hữu hiệu với tu sĩ Luyện Khí kỳ.”
“Lục hoàng tử điện hạ đã đột phá đến Trúc Cơ kỳ, hoàn toàn có thể vận công hóa giải dược lực.”
Thẩm Ngạo vội vàng nói: “Bồn Điện hạ cam đoan, tuyệt đối không hóa giải dược lực, thật.”
Tống Chưởng quầy nói: “Thế nhưng Điện hạ có hóa giải dược lực hay không ai mà biết được!”
Thẩm Ngạo còn đang định giải thích tiếp thì đột nhiên cảm thấy sau ót bị đánh mạnh.
Tiếp theo, hình ảnh trước mắt lập tức trở thành trời đất quay cuồng.