Chương 802: Ngầu thế này, Vương mỗ giả được! (1)
Thiên kiêu Trung Châu nhìn Khổ Đa đầu toàn những cục u không kìm được cười nhạo: “Không hổ là cao tăng đắc đạo!”
“Bộ dạng thế này nhìn sơ còn tưởng Phật Đà hạ phàm đấy!”
Lúc trước thiên kiêu Trung Châu còn lo thiên kiêu Đông Hoang lần này vượt xa những đời trước.
Giờ xem ra họ đã lo lắng quá mức rồi!
“Hóa ra không phải thiên kiêu Đông Hoang nào cũng biến thái, chỉ có Thần Tiêu Thánh tử biến thái mà thôi!”
“Các Thánh địa khác của Đông Hoang chẳng có gì đáng ngại cả!”
Vương Thần Hư và Tề Thiếu Huyền nhìn nhau, khóe miệng hơi giật giật!
Vì con lừa trọc này mà bổn Thánh tử cũng bị coi thường sao?
Hai người trừng mắt liếc Khổ Đa, khẽ nói: “Mất mặt!”
Khổ Đa rụt cổ, che mặt rú lên thảm thiết: “Bần tăng cũng đâu có muốn thế này!”
“Bọn họ bắt nạt người khác, phái Thiên tôn đến đánh ta!”
“Còn treo ta lên đánh nữa!”
Đỉnh đầu Khổ Đa đầy những cục u, dáng vẻ tài hoa xuất chúng gì đó đã hoàn toàn biến mất.
Lúc này, tình hình trên lôi đài hư không một lần nữa xảy ra biến hóa.
Sau khi Triệu Hạo đánh bại hai đại Thiên tôn, Trương Vân Đình cũng đánh lui hai đại Thiên tôn.
Cha nào con nấy, Trương Vân Đình hoàn toàn kế thừa phong cách của Thần Tiêu Thánh chủ, che giấu thực lực quá kỹ.
Cho dù là Trương Vân Hi thân muội muội cũng chưa chắc đã biết được thực lực thật sự của Trương Vân Đình.
Y chỉ dựa vào thánh khí Long Thất Huyền Cầm đã có thể khiến hai Thiên tôn luống cuống tay chân không cách nào tới gần.
Hai Thiên tôn bị Trương Vân Hi mạnh mẽ ngăn cản bị đánh cho đầu bốc khói đen trong Thần Tiêu Thiên Lôi trận, cuối cùng bị đánh bại!
Chiến lực của mười đại Thiên Tôn giảm mạnh, chỉ có thể không ngừng co đầu rút cổ, miễn cưỡng chống cự.
Chắc hẳn không bao lâu tất cả đều sẽ ngã xuống hết.
Nam Vương và Bắc Vương Thế tử chau này, bọn hắn thân là người đứng đầu các thiên kiêu Trung Châu há có thể trơ mắt nhìn những người kia bị mất mặt như vậy?
Thế này đúng là đang tát thẳng vào mặt họ.
Bắc Vương Thế tử Thạch Linh ngồi không yên, đi tới đầu tiên.
Hắn ta khống chế thần hồng, hóa thành kim quang chói lọi, giống như thiểm điện màu vàng khí thế mạnh mẽ.
Tuy nhiên Thạch Linh không nhúng tay vào trận chiến của mười đại Thiên Tôn và Thần Tiêu tứ kiệt mà quan sát thiên kiêu Đông Hoang.
Hắn ta quát lạnh nói: “Thần Tiêu Thánh tử đâu, ra đây đánh với ta một trận đi!”
Ánh mắt Thạch Linh bễ nghễ, khinh thường quần hùng, giống như một vị quân chủ tuyệt thế miệt thị thương sinh vậy.
Trong lòng hắn ta đã có dự định rồi.
Mười đại Thiên Tôn thua là chuyện sớm hay muộn, người sáng suốt đều có thể nhìn ra.
Nếu hắn ta miễn cưỡng nhúng tay vào sẽ bị mọi người khinh bỉ.
Như thế thì được không bù mất, căn bản không thể vãn hồi được tôn nghiêm của thiên kiêu Trung Châu.
Thạch Linh định trực tiếp khiêu chiến Thần Tiêu Thánh tử đời này lấy lại danh dự.
Tục ngữ nói bắt giặc phải bắt vua trước.
Đệ tử chân truyền mạnh nhất mới có thể đảm nhiệm được vị trí Thánh tử!
Chỉ cần hắn ta đánh bại Thần Tiêu Thánh tử, các đệ tử chân truyền khác của Thần Tiêu có thể gây ra được sóng gió gì nữa chứ?
Như vậy không chỉ có thể vãn hồi tôn nghiêm thiên kiêu Trung Châu mà còn có thể tạo được uy nghiêm cho hắn ta.
Thần Tiêu Thánh tử đời này có thể nói là danh dương ngũ vực, không ai không biết, không ai không hay!
Có thể được Hoang Thạch Đế quân đặc biệt nhắc đến, chắc chắn thực lực không đơn giản!
Nhưng Thạch Linh không để tâm, thiên kiêu Trung Châu ngoài Thạch Thiên Tử ra không ai có thể khiến hắn ta phải kiêng kỵ.
Hôm nay hắn ta muốn xem thử rốt cuộc vị Thần Tiêu Thánh tử này có thực lực như thế nào?
Hai mắt Thạch Linh sắc bén giống như lưỡi dao sắc màu vàng quét qua các thiên kiêu Đông Hoang khiến người ta run rẩy tâm thần.
Đây chính là thiên kiêu hàng đầu Trung Châu, là thiếu niên thiên tôn thật sự.
Tồn tại cường đại như vậy, Thần Tiêu Thánh tử có thể chiến thắng sao?
Ừm, chắc chắn là có thể!
Dù sao đây cũng là Thần Tiêu Thánh tử truyền kỳ mà!
Vì từng được giúp đỡ nên thiên kiêu Đông Hoang rất có cảm tình với Thẩm Thiên.
Bọn họ đều tin chắc rằng, Thẩm Thiên có thể làm vẻ vang Đông Hoang!
Hắn, là hy vọng của cả Đông Hoang!
Nhưng mà không đợi Thẩm Thiên mở miệng đã có một thét dài vang lên: “Chỉ là Hóa Thần, há cần Thẩm huynh ra tay?”
Tề Thiếu Huyền phóng lên tận trời, chân đạp tử khí thần hồng, tung người bay lên lôi đài hư không.
Thạch Linh nhìn người trước mặt, trong mắt hắn ta không hề có tia sợ hãi. Hắn ta lạnh lùng nói: “Ngươi là ai?”
Tề Thiếu Huyền chiến ý lẫm liệt nói: “Tử Phủ Thánh tử, Tề Thiếu Huyền!”
Tề Thiếu Huyền có thể cảm nhận được sự cường đại của Thạch Linh, đó là đối thủ mà y tha thiết mơ ước.
Gương mặt Thạch Linh đầy khinh thường, cười lạnh nói: “Nguyên Anh kỳ? Bổn Điện hạ đánh bại ngươi như giết chó thôi, nên để Thần Tiêu Thánh tử lên thì hơn!”
Vẻ mặt Tề Thiếu Huyền lạnh lùng nói: “Đối phó ngươi, Tề mỗ là đủ rồi!”
Quanh người y bộc phát tử khí mênh mông, sương mù tím ngập trời, như muốn phá vỡ tời đất.
Phương Thiên Long kích vắt ngang hư không xé rách mảng lớn hư không, nổ ra khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Uy thế như vậy vừa xuất hiện, thiên kiêu Trung Châu đều thầm kinh hãi.
Không ngờ ngoài Thần Tiêu thánh địa, Đông Hoang còn có thiên kiêu cường đại như vậy!
Người này mà so với hòa thượng lừa trọc kia đúng là một trời một vực.
Thiên kiêu Trung Châu rất tò mò. Họ muốn xem thử rốt cuộc Tề Thiếu Huyền có vốn liếng gì mà có can đảm khiêu chiến Bắc Vương Thế tử!