Chương 820: Ta còn chưa dùng sức sao ngươi đã bị phá rồi? (4)
Mặc dù Thẩm Thiên chỉ dùng sức bằng một cái ném nhưng vẫn đủ để khiến vô số thiên kiêu rung động tin phục.
Dù sao thì hiện tại cũng chỉ mình hắn có thể rung chuyển được tòa linh sơn thứ hai!
Có thể rung chuyển cấm chế Thánh giai trong mắt những người trẻ tuổi này đã là rất không tầm thường rồi!
Còn về chuyện Thiên tôn đấu vượt cấp Chân thánh, thậm chí Nguyên Anh vương cấp miểu sát Chân Thánh...
Ngại quá, ngay cả nghĩ bọn họ cũng không dám nghĩ!
“Kỹ năng diễn xuất của bổn Thánh tử quả nhiên vô địch, không đi làm diễn viên đúng là lãng phí tài năng quá!”
Thẩm Thiên vểnh tai nghe những lời bình luận của những thiên kiêu kia dành cho mình, khóe miệng nở nụ cười.
Haha, có thể so với Sơ kiếp Thánh giả sao?
Tốt lắm, ta đang cần chính lời đồn này!
Sức chiến đấu của bổn Thánh tử cũng chỉ có thể so được với Sơ kiếp Thánh giả mà thôi!
Ai nói có thể một búa đánh bay Lục kiếp Chân Thánh, còn gì mà một búa gõ chết Chân Thánh!
Tất cả đều là tin đồn, tin đồn!
Thẩm Thiên thấy cuối cùng dư luận đã đổi chiểu nên trong lòng kích động.
Chút kích động này làm...
Lực đạo của chùy trong tay hơi nhỉnh thêm “một chút xíu.”
Ôi, cũng chỉ có một chút xíu thế thôi.
Ngay sau đó cấm chế tòa linh sơn thứ hai liền vang lên tiếng nổ, hóa thành mảnh vỡ đầy trời!
Thần mang đã đánh tan hoàn toàn cấm chế, cảnh cửa Thiên sư thứ hai mở rộng
Giờ khắc này, toàn trường tĩnh mịch!
Chúng thiên kiêu đều không kìm được nuốt ngụm nước bọt: “Phá... vỡ rồi à?”
‘Chỉ bảy chùy đã phá vỡ rồi, mà còn là linh khí cực phẩm thôi?”
“Sao ta cảm giác sáu chùy trước đều chẳng có hiệu quả gì, chùy cuối cùng này mới là mấu chốt nhỉ?”
“Ta cũng cảm giác chùy cuối cùng kia rất mạnh, một chùy có thể so bằng sáu chùy!”
“Các ngươi nói, có phải chùy cuối cùng kia mới là thực lực thật sự của Thần Tiêu Thánh tử không?”
“Chậc, nếu nói vậy, thực lực của Thần Tiêu Thánh tử...”
Chúng thiên kiêu đều bị dọa phát sợ.
Bọn họ biết chiến lực của Thẩm Thiên bất phàm nhưng không ngờ lại khủng bố như thế.
Nên biết lúc Tề Thiếu Huyền tấn công linh sơn thứ tư phải dùng hết ba mươi sáu chiêu mới phá vỡ được.
Bây giờ Thẩm Thiên chỉ dùng bảy chùy là có thể phá được tòa linh sơn thứ hai có thể so với Sơ kiếp Thánh giả!
Hơn nữa chùy cuối cùng rõ ràng uy lực mạnh hơn gấp mấy lần!
Chậc!
Kinh khủng quá vậy!
Mọi người hít sâu một hơi.
Đáng sợ nhất là là vũ khí của Thẩm Thiên chỉ là Tử Tiêu Kinh Thiên Chuy!
Đây là một món linh khí cực phẩm, còn chẳng bằng thánh khí hạ phẩm.
Dùng linh khí cực phẩm có thể phá được linh sơn thứ hai?
Vậy nếu dùng thánh khí cực phẩm chẳng phải ngay cả tòa linh sơn đứng đầu cũng sẽ bị phá vỡ sao?
Nếu nói vậy thì đánh bay Chân thánh cũng không phải là không thể!
Thần Tiêu Thánh tử quả nhiên là cực đạo Thiên tôn, giờ mới thể hiện ra thực lực!
Mọi người đã hoàn toàn bị thực lực Thẩm Thiên thể hiện chinh phục.
Còn Thẩm Thiên thì đang bận hoài nghi nhân sinh.
Hắn nhìn cánh cửa linh sơn thứ hai, hơi sững ra.
Chuyện gì vậy?
Không phải vẫn đang tốt đẹp sao?
Sao không cẩn thận tăng có chút sức lực mà đã nát rồi?
Mọe nó, Hoang Thạch Đế quân của ta ơi!
Thế này chẳng phải công trình giả vờ của ta tan thành mây khói hết sao?
Bổn Thánh tử thề với trời là thật sự không hề dùng bao nhiêu sức lực
Thẩm Thiên cảm nhận được ánh mắt sùng bái từ bốn phương tám hướng bắn đến mà thấy tê cả da đầu.
Lần này chẳng những không thể giảm sức ảnh hưởng mà hình như còn nổi tiếng hơn rồi
Nguy rồi...
Làm sao đây...
Bổn Thánh tử một lòng muốn khiêm tốn nhưng thực lực không cho phép.
Giờ phải làm sao đây?
Nguy hiểm quá.
Thẩm Thiên nghe thấy các thiên kiêu xung quanh tán thưởng liền cảm thấy hoài nghi nhân sinh!
Bỗng nhiên, trong tiểu thế giới động thiên lấp lóe hào quang, pháp tắc chói rọi như màn trời trút xuống.
Một bóng dáng từ phía chân trời đi đến, dạo bước hư không, chân đạp thần hồng chói lọi.
Mỗi một bước dẫm xuống đều sẽ dẫm nát hư không, không gian sụp đổ thành phế tích, cực kỳ kinh người.
Người này trông khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, áo trắng như tuyết, phong thần như ngọc, giống như thiên ngoại tiên siêu phàm thoát tục.
Cơ thể hắn ta thon dài thẳng tắp, trong mắt có phù văn thần bí lưu chuyển, đứng sừng sững giữa hư không, khí thế cực kỳ bá đạo giống như chiến thần thiếu niên quân lâm thiên hạ.
Trong các thiên kiêu Trung Châu có không ít người từng gặp nam tử này lúc này đang toát ra tia sợ hãi thán phục.
“Là huynh ấy, Thạch Thiên Tử!”
“Không ngờ thiếu niên chí tôn này cũng xuất hiện ở đây!”
Thạch Thiên Tử đứng ngạo nghễ giữa hư không, trước ngực có đế cốt đang bắn ra thần mang, khí thế như đào sông lấp biển.
Kinh khủng, cường đại, loá mắt!
Đây là cảm giác mà Thạch Thiên Tử đem đến cho tất cả mọi người.
Người này xuất hiện, tất cả mọi người cũng run rẩy theo, khí trường quét ngang Bát Hoang.
Trong ngươi hắn ta lấp lóe áo nghĩa vô tận, như ẩn chứa đạo lý của trời đất!
Đế cốt trước ngực hắn ta phóng ra uy áp vô tận giống như một vị đại đế thiếu niên đột nhiên xuất thế khiến người ta sợ hãi!
Có vài thiên kiêu tu vi hơi yếu đã không tự điều khiển được, hai chân mềm nhũn ra ngồi bệch trên mặt đất.
“Thạch Thiên Tử Điện hạ, sao Điện hạ lại tới đây?”
Có người kinh ngạc, mặc dù Thạch Thiên Tử cũng là học sinh mới nhưng địa vị có thể so với một vài đạo sư.
Trước khi gia nhập Tắc Hạ học cung, hắn ta đã theo Hoang Thạch Đế quân tu hành, thực lực căn bản không cùng một cấp bậc với những học sinh khác.
Nhân vật như vậy hoàn toàn không cần phải tới tiểu thế giới của tân sinh!