Chương 822: Thẩm Thiên? Thạch Thiên Tử? Cái tên cũng có chút liên quan (2)
Cũng may uy thế nhanh chóng biến mất, không duy trì quá lâu.
Ánh mắt Thạch Thiên Tử thâm thúy, đôi mắt chói lọi như biển sao: “Nghe Linh Lung đường muội kể qua về chuyện của ngươi, cũng từng nghe đánh giá của Đế quân về ngươi, thật sự không tệ.”
Ngoài miệng mặc dù Thạch Thiên Tử nói không tệ nhưng thái độ lại vô cùng cao ngạo.
Không giống kiểu khách sáo giữa đồng bối mà giống như cường giả trưởng bối đang khích lệ hậu bối.
Rõ ràng, tên này cực kỳ kiêu ngạo.
Thẩm Thiên không nói gì, mà nhìn chằm chằm trán của Thạch Thiên Tử!
Trên đỉnh đầu Thạch Thiên Tử có vòng sáng khí vận lấp lánh!
Đó là một vòng sáng khí vận màu tím đậm, cực kỳ sáng chói trước nay chưa từng có.
Không hổ là thiếu niên chí tôn!
Trong lòng Thẩm Thiên âm thầm tán thưởng, khí vận của tên này đúng là mạnh nhất trong số những người hắn từng gặp!
Nói rằng là con riêng của ông trời chắc cũng chưa đủ miêu tả!
Tuổi còn trẻ đã có được lực chiến đấu đáng sợ như vậy, dựa vào tu vi Thiên tôn mà có chiến lực so được với Chân Thánh.
Dĩ nhiên thể chất, bối cảnh quan trọng nhưng không có khí vận kinh thế dĩ nhiên không thể làm được như vậy.
Không biết từ nhỏ đến lớn rốt cuộc tên này đã từng thu hoạch bao nhiêu cơ duyên nữa!
Cây hẹ này đúng là béo bở đến bất ngờ!
Nghĩ tới đây, khóe miệng Thẩm Thiên khẽ nhếch lên.
Hơn nữa trước đo Thẩm Thiên dùng sức quá mạnh, quá kiêu căng, vốn hắn còn đang nghĩ xem có cách nào để di chuyển lực chú ý của đám con nít kia không, không ngờ lại có kẻ tự chui tới cửa.
Tên này đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của mọi người!
Không hổ là đứa con thiên mệnh khí vận lớn, quả nhiên có thể mang đến vận may cho bổn Thánh tử!
Nghĩ đến đây trong lòng Thẩm Thiên không kìm được nhộn nhạo, cũng không nén được cảm tình dành cho Thạch Thiên Tử.
Hắn chậm rãi thu hồi khí thế rất mực khiêm tốn, không còn đối chọi gay gắt với Thạch Thiên Tử nữa.
Trong lúc nhất thời, trong mắt các thiên kiêu, khí thế của Thạch Thiên Tử đã tăng mạnh lên nên nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người.
Về phần Thần Tiêu Thánh tử mặc dù vẫn thâm bất khả trắc, nhưng hình như cũng không phải là cường thế lắm.
Dần dần, mọi người cũng không chú ý đến hắn nữa.
Thực lực không tệ, nhưng không xứng được Đế quân tán thưởng như vậy.
Trong lòng Thạch Thiên Tử tự nói, cũng thu hồi khí thế của bản thân, không còn hùng hổ dọa người nữa.
Hắn ta ném cho Thẩm Thiên một lệnh bài, hờ hững nói: “Dùng lệnh bài này có thể bái kiến Đế quân!”
“Tuy nhiên người thanh niên, sau này khiêm tốn lại một chút đi!”
Thạch Thiên Tử nhìn sâu vào mắt Thẩm Thiên sau đó mới quay người rời đi tiến vào linh sơn thứ nhất.
“Ài!???”
Thẩm Thiên vừa kịp phản ứng lại thì Thạch Thiên Tử đã rời đi.
Đáng tiếc.
Hắn vốn còn định nói thêm vài điều.
Chẳng hạn như kết mối thiện duyên, rảnh thì cùng nhau đi phó bản gì đó...
Không ngờ tiểu tử này lại đi nhanh như vậy!
Cây hẹ khí vận cao như vậy mà cứ để hắn ta chạy mất như thế đúng là hơi đáng tiếc!
Tuy nhiên không sao, về sau còn rất rất nhiều cơ hội!
Dù sao tất cả mọi người cũng đều ở Tắc Hạ Học Cung, cây hẹ này sao chạy trốn được?
Ôi ôi ôi ôi ôi ôi~
“Tên khốn này dám uy hiếp sư đệ sao?”
Trương Vân Hi thấy Thạch Thiên Tử cao cao tại thượng, trước khi đi còn buông lời dọa dẫm thì lập tức nổi cơn thịnh nộ, suýt chút nữa thì không nén lại được.
Nếu không có Trương Vân Đình kịp thời kéo lại thì có thể nàng ta đã xông lên động thủ rồi.
Trương Vân Đình sợ đến mức đầu đầy mồ hôi khóe miệng giật giật điên cuồng.
“Vân Hi, bình tĩnh một chút!”
“Không thể động một tí là chém chém giết giết được!”
“Chúng ta vừa mới đến Trung Châu, dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý.”
Nếu muội đánh người khác thì cũng thôi đi, cùng lắm vi huynh cùng đánh với muội!
Vấn đề là bà cô à, ít ra muội phải nhìn xem đối thủ là ai chứ?
Đây chính là Thạch Thiên Tử, chiến lực vô song có thể so với Chân Thánh đấy!
Ngoại trừ sư đệ còn có thể vật tay với hắn ta ra thì chúng ta ai có thể đánh thắng được hắn ta chứ?
Muội thật sự cho rằng người ta sẽ không đánh nữ nhân à?
“Hừ!”
Trương Vân Hi hừ lạnh một tiếng: “Khốn kiếp, sư đệ nào có trêu chọc gì hắn, hắn dựa vào cái gì mà cứ nhắm vào sư đệ thế?”
Trương Vân Đình chỉ có thể cười khổ lắc đầu, hắn ta nào biết được vì sao Thạch Thiên Tử nhằm vào Thẩm Thiên?
Bỗng nhiên, Vương Thần Hư đột ngột chen vào một câu: “Ta biết vì sao Thạch Thiên Tử không vừa mắt với Thẩm huynh.”
Chúng thiên kiêu lập tức hiếu kì, nhìn về phía Vương Thần Hư: “Vì sao?”
Vương Thần Hư cười thần bí: “Bởi vì hắn ta tên Thiên Tử, còn tên của Thẩm huynh chỉ có một chữ “Thiên”.”
Chư thiên kiêu: “...”
Tặc, cũng có lý, có vẻ cũng đúng đấy.
Nhưng mà, cái miệng của tiểu tử Thái Hư thánh địa này sao có thể hèn hạ vậy chứ?
Cũng may Thạch Thiên Tử đã rời đi rồi nếu không chắc chắn tên này sẽ bị ăn một trận no đòn!
Không, không chỉ no đòn thôi đâu!
Có lẽ tên này sẽ bị Thạch Thiên Tử đánh chết, có khắc hết cái mạng nhỏ đó cũng vô ích!
Tô lão đi tới, cao giọng nói: “Tân sinh có thể tiến vào linh sơn của mình, trong học cung đã chuẩn bị sẵn bảo vật và thẻ học phần!”
“Còn những học viên không mở được linh sơn cũng có thể bắt đầu mắc lều trướng, xây nhà.”
“Các ngươi nghỉ ngơi ở đây, lát nữa sẽ có đạo sư đến truyền thụ nội dung bài học.”
Sau khi Tô lão sắp xếp ổn thỏa mọi việc rồi vội vàng rời đi.
Các thiên kiêu thế hệ này đều quá mức tài giỏi, ông cần phải báo cho các cường giả trong học viện để có những sắp xếp khác.